Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.6/10 từ 48 lượt Lâm Thính xuyên thư — mà cuốn tiểu thuyết nàng xuyên vào tuyệt đối không phải dành cho trẻ em. Nàng trở thành nữ phụ si tình thầm mến nam chính, nhưng lại định sẵn chỉ là một vai diễn cầu mà không được. Trong nguyên tác, nữ phụ không chỉ căm ghét nữ chính đoạt đi nam nhân của mình, mà còn ghét luôn huynh trưởng của nữ chính – Đoạn Linh – đến mức nghiến răng nghiến lợi. Cái gọi là ghét ai ghét cả tông chi họ hàng chính là như vậy. Lâu dần, nàng và hắn thành đôi oan gia trời sinh. Người trong kinh thành ai cũng biết Đoạn Linh là một vị công tử nổi danh: diện mạo như mỹ Bồ Tát, ra tay lại như sát thần, là dạng người quý khí đến mức không nhiễm bụi trần. Trong nguyên tác, hắn đến cuối cùng vẫn không lấy vợ, đến một bát canh thịt cũng chẳng có mà uống — tất cả đều nhờ “công lao” của Lâm Thính. Nàng là nữ phụ độc ác và ngu xuẩn tiêu chuẩn, những chiêu trò đối phó với hắn đều là hại người hại mình, vậy mà vẫn luôn tự nhận mình thông minh tuyệt đỉnh. Nhiệm vụ của Lâm Thính sau khi xuyên vào là… hoàn thành lại các tình tiết cốt truyện nữ phụ, mà phần lớn đều xoay quanh Đoạn Linh: Cốt truyện 1: Tỏ tình với Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 2: Nắm tay Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 3: Ôm Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 4: Hôn Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 5: …… Lâm Thính: “Đây là loại logic gì vậy trời?” Tưởng đã đến cốt truyện cuối cùng, không còn liên quan gì đến Đoạn Linh — nàng vì quá chấp niệm với nam chính nên định lén bỏ hợp hoan dược vào rượu, nhưng… Đêm đó, Đoạn Linh không biết từ đâu biết được kế hoạch, lấy ra lo thuốc Lâm Thính chuẩn bị dùng trên người nam chính, trước mặt nàng, nuốt xuống. Hắn thản nhiên cười: “Không phải ngươi muốn đi tìm hắn sao? Ngươi đi đi.” Nhưng Lâm Thính không thể rời khỏi căn phòng. Cũng chính đêm hôm đó, nàng mới biết: Đoạn Linh không chỉ thích “dạy dỗ” người bằng cách rất riêng, mà còn có… sở thích điên cuồng …. khác. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 310

Chương 310

Lão chủ quán thấy ánh mắt Lâm Thính lộ vẻ khó hiểu, không giải thích, chỉ cười lớn: “Cô nương cứ ở An Thành vài ngày là sẽ biết vì sao chúng ta không sợ thôi.”

Rồi ông ta quay vào tiếp tục làm hoành thánh.

Lâm Thính cũng không hỏi thêm, nàng uống một chút canh, rồi ăn hoành thánh, vừa ăn vừa suy nghĩ về nhiệm vụ.

Mấy ngày trước, nàng đã lấy danh nghĩa của Đoạn Hinh Ninh nhờ Đoạn Linh giúp tìm hiểu một chút tin tức về Hạ Tử Mặc, nói rằng muốn viết thư gửi về, để hoàn thành nhiệm vụ mỗi năm ngày tìm hiểu một lần.

Trước khi rời phủ, Lâm Thính đã gặp Đoạn Hinh Ninh. Đoạn Hinh Ninh nghe nàng muốn đến An Thành thì rất lo lắng. Thấy khuyên không được, nàng đành dặn dò Lâm Thính đủ điều, sau đó lại nghĩ đến Hạ Tử Mặc, trở nên muốn nói lại thôi.

Người sáng suốt nhìn vào sẽ biết ý định của Đoạn Hinh Ninh. Lâm Thính cũng biết nàng ấy vẫn chưa thể buông bỏ Hạ Tử Mặc, muốn biết tin tức của hắn nhưng lại không nói nên lời. Lâm Thính liền mượn cớ hoàn thành nhiệm vụ để giúp Đoạn Hinh Ninh tìm hiểu tin tức, một công đôi việc.

Cho dù nàng vì chuyện Hạ Tử Mặc không đến cầu hôn mà muốn đánh hắn một trận, nhưng dù sao nàng vẫn phải lấy ý nguyện của Đoạn Hinh Ninh làm trọng, bởi chuyện tình cảm một khi đã vướng mắc thì không dễ gỡ.

Giờ đây, Lâm Thính đã đến An Thành, việc đầu tiên nàng phải làm là gặp Hạ Tử Mặc vào ngày mai. Vấn đề là nàng không biết Hạ Tử Mặc ở đâu.

Đoạn Linh đã giúp nàng nghe ngóng tin tức của Hạ Tử Mặc, nhưng không nói địa điểm cụ thể, chỉ nói hắn đã đến An Thành an toàn. Lâm Thính cũng không dám hỏi kỹ, vì Đoạn Hinh Ninh ở tận kinh thành, không thể đến được, chỉ cần biết Hạ Tử Mặc an toàn là đủ, không cần biết chính xác địa điểm.

Nếu nói Đoạn Hinh Ninh nhờ nàng mang lời nhắn hay đồ vật cho Hạ Tử Mặc cũng không được, vì Đoạn Linh có thể thay nàng chuyển lời và vật phẩm, nên nàng và Hạ Tử Mặc hoàn toàn không cần thiết phải gặp mặt ở An Thành.

Lâm Thính chỉ có thể nghĩ cách khác.

Nàng lén nhìn Đoạn Linh, hắng giọng, hạ thấp giọng hỏi: “Lát nữa chàng muốn đến đâu để gặp Thái tử và hầu gia?” Hạ Tử Mặc rất có khả năng ở bên cạnh hầu gia, nếu hỏi được vị trí của hầu gia, có lẽ sẽ biết hắn ở đâu.

Đoạn Linh khẽ động ngón tay đang cầm chiếc muỗng, thong thả uống một ngụm canh, không đáp mà hỏi ngược lại: “Sao vậy, nàng lại muốn đi theo ta sao?”

Nàng phủ nhận: “Không có, ta chỉ tùy tiện hỏi thôi, không nói được cũng không sao.”

Hắn ăn xong cái hoành thánh cuối cùng, đặt chiếc muỗng xuống: “Thật là không thể nói. Hành tung của Thái tử cần phải được giữ bí mật, hành tung của hầu gia cũng vậy.”

“Vậy chàng định đi bao lâu?”

Đoạn Linh nhẹ giọng nói: “Khoảng một canh giờ. Ta sẽ đưa nàng đến nhà trước, rồi mới đi gặp họ.” Trước khi Cẩm Y Vệ đến, quan viên An Thành đã nhận được tin, sắp xếp nhà cửa cho họ, vừa đến là có thể vào ở. Vì vậy, hắn mới bảo Cẩm Y Vệ mang hành lý đi sắp xếp.

Lâm Thính chỉ tay vào quán trà cách đó không xa: “Vậy ta có thể ở quán trà đó đợi chàng không? Một mình ta ở trong nhà buồn chán lắm.” Đây là lời thật lòng, nàng không chịu ngồi yên một chỗ.

“Nàng mới đến An Thành, đất lạ quê người, có cần ta phái một Cẩm Y Vệ đi theo không?”

Nàng lập tức từ chối: “Không cần, ta có mang theo mê dược và độc dược theo người. Người bình thường không làm hại được ta đâu. Chàng xong việc thì đến quán trà tìm ta là được, ta sẽ ở đó nghe người ta kể chuyện.”

Đoạn Linh trả tiền hoành thánh, rồi trả lại cho nàng một túi tiền nặng trịch, đứng dậy nói: “Được. Ta xong việc sẽ đến quán trà tìm nàng… Nàng sẽ không đi nơi khác chứ?”

“Không.”

Đoạn Linh nói đúng, dù sao đối với nàng An Thành này cũng là nơi đất lạ quê người, nàng cũng không tính đến nơi khác, chỉ ở lại quán trà này chờ hắn trở về.

Lâm Thính nhìn theo bóng Đoạn Linh khuất dần ở cuối đường. Hắn vừa biến mất, nàng liền đi ngay đến quán trà. Nơi nhiều tin tức vỉa hè nhất không gì hơn là tửu lầu và quán trà.

Quả nhiên, Lâm Thính vừa ngồi xuống nghe kể chuyện không lâu, liền nghe thấy bách tính trong quán trà bàn tán về đoàn người của Thái tử, trong đó có cả Hạ Tử Mặc. Thái tử đến An Thành rất rầm rộ, quan viên toàn thành đều ra đón. Họ làm vậy là để trấn an lòng dân, nói cho bách tính rằng Thái tử đích thân đến An Thành, thành sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì.

Lúc đó Hạ Tử Mặc đi theo bên cạnh Thái tử, những bách tính vây xem cũng có nhìn thấy hắn. Chủ yếu là Hạ Tử Mặc có vài phần tư sắc, lại là thế tử, có vài cô nương đã để mắt đến hắn: “Hạ thế tử kia lớn lên thật hợp ý ta, không biết đã có hôn phối chưa.”

Một người khác cười khúc khích, dội một gáo nước lạnh vào mặt nàng ta: “Người ta là thế tử, ngươi đừng có mơ mộng.”

Lâm Thính lặng lẽ lắng nghe, thầm nghĩ, tên Hạ Tử Mặc này chỉ là một kẻ không có bản lĩnh gì, chỉ có cái mặt tạm bợ và cái miệng dẻo quẹo biết nói lời ngon ngọt dỗ dành nữ tử, nhưng Đoạn Hinh Ninh lại bị cái miệng và khuôn mặt đó mê hoặc.

“Ta chỉ nói vậy thôi mà.” Cô nương bị bạn dội nước lạnh cũng không tức giận, thoải mái cười, rồi tiếp tục nghe kể chuyện.

Họ chỉ nói vài câu về Hạ Tử Mặc, Lâm Thính không nghe được tin tức hữu ích nào.