Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.6/10 từ 48 lượt Lâm Thính xuyên thư — mà cuốn tiểu thuyết nàng xuyên vào tuyệt đối không phải dành cho trẻ em. Nàng trở thành nữ phụ si tình thầm mến nam chính, nhưng lại định sẵn chỉ là một vai diễn cầu mà không được. Trong nguyên tác, nữ phụ không chỉ căm ghét nữ chính đoạt đi nam nhân của mình, mà còn ghét luôn huynh trưởng của nữ chính – Đoạn Linh – đến mức nghiến răng nghiến lợi. Cái gọi là ghét ai ghét cả tông chi họ hàng chính là như vậy. Lâu dần, nàng và hắn thành đôi oan gia trời sinh. Người trong kinh thành ai cũng biết Đoạn Linh là một vị công tử nổi danh: diện mạo như mỹ Bồ Tát, ra tay lại như sát thần, là dạng người quý khí đến mức không nhiễm bụi trần. Trong nguyên tác, hắn đến cuối cùng vẫn không lấy vợ, đến một bát canh thịt cũng chẳng có mà uống — tất cả đều nhờ “công lao” của Lâm Thính. Nàng là nữ phụ độc ác và ngu xuẩn tiêu chuẩn, những chiêu trò đối phó với hắn đều là hại người hại mình, vậy mà vẫn luôn tự nhận mình thông minh tuyệt đỉnh. Nhiệm vụ của Lâm Thính sau khi xuyên vào là… hoàn thành lại các tình tiết cốt truyện nữ phụ, mà phần lớn đều xoay quanh Đoạn Linh: Cốt truyện 1: Tỏ tình với Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 2: Nắm tay Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 3: Ôm Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 4: Hôn Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 5: …… Lâm Thính: “Đây là loại logic gì vậy trời?” Tưởng đã đến cốt truyện cuối cùng, không còn liên quan gì đến Đoạn Linh — nàng vì quá chấp niệm với nam chính nên định lén bỏ hợp hoan dược vào rượu, nhưng… Đêm đó, Đoạn Linh không biết từ đâu biết được kế hoạch, lấy ra lo thuốc Lâm Thính chuẩn bị dùng trên người nam chính, trước mặt nàng, nuốt xuống. Hắn thản nhiên cười: “Không phải ngươi muốn đi tìm hắn sao? Ngươi đi đi.” Nhưng Lâm Thính không thể rời khỏi căn phòng. Cũng chính đêm hôm đó, nàng mới biết: Đoạn Linh không chỉ thích “dạy dỗ” người bằng cách rất riêng, mà còn có… sở thích điên cuồng …. khác. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 494

Chương 494

"Ngươi… bắt đầu thích ta từ khi nào?" Cuối cùng Lâm Thính cũng lấy đủ dũng khí để "đối mặt" chuyện này, giọng nàng nhỏ nhẹ.

Đoạn Linh khẽ giật mình, ánh mắt lướt qua nàng rồi lại nhìn xuống những gánh hát đang náo nhiệt dưới sân khấu. Hắn trầm ngâm một lát rồi mới đáp: "Ta cũng không biết."

Lâm Thính suy nghĩ vài giây, nói: "Đoạn Linh, ta luôn xem ngươi là người bằng hữu tốt nhất của ta."

"Bằng hữu cũng có thể nảy sinh tình cảm." Đoạn Linh khẽ khàng lướt ngón tay qua mu bàn tay đang buông thõng của nàng, một động tác vô tình mà đầy gợi mở. Giọng hắn trầm thấp, đầy sự dịu dàng: "Nàng… có thể thử thích ta … được không?"

Mu bàn tay Lâm Thính chợt nhộn nhạo một cảm giác ngứa ngáy, lan tỏa từ da thịt vào tận sâu trong đáy lòng, một cảm giác không thể nào gãi được. Cảm giác khó tả ấy qua đi, là một làn hơi nóng hổi, cũng bắt đầu từ mu bàn tay mà lan ra khắp cơ thể.

Nóng. Nàng thấy nóng.

Lâm Thính định rút tay về, nhưng lại thấy Đoạn Linh dùng ngón út nhẹ nhàng móc lấy ngón út của nàng. Chỉ là khẽ chạm, muốn nắm lại không nắm, không có thêm bất cứ động tác nào khác. Nàng không khỏi ngước nhìn hắn lần nữa.

Ánh nến đỏ hồng hắt lên gương mặt Đoạn Linh, làm mềm đi những đường nét tinh xảo, môi đỏ răng trắng. Hắn trông như một Thám Hoa lang tuấn tú, ôn hòa, không hề có chút vẻ tàn nhẫn, lạnh lùng nào của một Cẩm Y Vệ.

Bỗng chốc, Lâm Thính nhận ra mình không thể thẳng thừng từ chối Đoạn Linh, nhưng nàng cũng chưa thể ngay lập tức chấp nhận lời hắn. Dẫu sao, họ đã làm bằng hữu của nhau nhiều năm, không phải chuyện muốn thay đổi là có thể thay đổi ngay được.

Sau một lúc im lặng, nàng hỏi vấn đề khiến mình lo lắng nhất: "Nếu ta không đồng ý, sau này chúng ta có còn là bằng hữu được nữa không?"

Đoạn Linh chậm rãi buông lỏng ngón tay nàng, nở một nụ cười nhàn nhạt: "Sao lại không được chứ?"

Khi hơi ấm từ ngón tay hắn dần biến mất, Lâm Thính bỗng thấy lòng mình trống trải một cách khó hiểu, rồi chợt trở nên xáo động. Nàng vội vã đáp: "Vậy thì tốt rồi. Ta không muốn mất đi ngươi, bằng hữu của ta."

Thần sắc hắn vẫn điềm nhiên như cũ: "Lời này … là không muốn thử sao ?"

Nàng buột miệng thốt ra: "Không phải."

Đoạn Linh nhướng mày: "Nếu không phải là không muốn, vậy có phải là nguyện ý?"

Lâm Thính vội vẫy tay gọi tiểu nhị mang thêm một ấm trà, nàng không ngừng rót rồi uống, cố gắng che giấu sự bối rối trong lòng. Nàng không trả lời thẳng câu hỏi của hắn, chỉ nói: "Ngươi phải cho ta một chút thời gian để suy nghĩ."

Chuyện giả kết hôn cần thời gian để suy xét, chuyện này cũng cần thời gian suy xét. Dù chỉ một chút sơ sẩy, mối quan hệ của họ cũng rất có thể sẽ bị ảnh hưởng. Mặc dù Đoạn Linh nói rằng sẽ không có ảnh hưởng gì, nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy ít nhiều sẽ có.

Trong một tháng Đoạn Linh rời khỏi thành để đi làm nhiệm vụ, Lâm Thính đã cẩn thận hồi tưởng lại những chuyện đã qua. Nàng nhận ra thỉnh thoảng mình sẽ bị vẻ ngoài của hắn hấp dẫn. Đây là sự ngưỡng mộ thuần túy, hay là đánh giá của một nữ nhân với một nam nhân? Nàng bỗng không thể nào xác định được.

Có những chuyện, khi chưa nghĩ đến, sẽ vĩnh viễn không nhận ra được những điều không hợp lý. Nhưng một khi đã bắt đầu suy nghĩ, sẽ xuất hiện những hoài nghi và bất an về chính mình. Lâm Thính đang rơi vào tình cảnh này.

Điều quan trọng nhất là, Đoạn Linh đã hôn nàng vài lần, mà nàng lại không hề cảm thấy khó chịu. Ngược lại, nàng còn có chút luyến tiếc sự gần gũi và hơi thở của hắn. Càng suy nghĩ sâu xa, nàng càng cảm thấy mình sắp phát điên rồi.

Khóe môi Đoạn Linh khẽ cong lên một độ cung, hắn lấy ấm trà trong tay nàng đặt sang một bên: "Lần này nàng định suy nghĩ bao nhiêu ngày?"

Không còn ấm trà, Lâm Thính cũng thôi rót trà cho mình, trầm ngâm nói: "Mười ngày."

Hắn bật cười: "Được."

Sân khấu Linh Lung Các diễn tuồng rất đặc sắc, dưới đài bá tánh ồn ào khen ngợi. Nhưng Lâm Thính lúc này dường như không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, bên tai nàng chỉ còn lại giọng nói của Đoạn Linh. Nàng dường như đã quên mất mục đích ban đầu khi đến đây là để xem diễn.

Nàng vô thức siết chặt chiếc chén còn một chút nước trà trong tay, sau đó đặt nó trở lại trên bàn.

Đoạn Linh nhìn thấy vết son phấn còn vương trên mép chén. Hôm nay Lâm Thính đến Đoạn phủ gặp Phùng phu nhân, để tỏ lòng kính trọng, nàng đã trang điểm nhẹ. Giờ phút này, vết son môi của nàng in lại trên chén trà, lưu lại một vệt đỏ tươi.

Hắn dời mắt đi, không nhìn nữa, rồi lại hỏi: "Vậy nàng muốn trong mười ngày này suy nghĩ cho rõ, rốt cuộc nàng có hay không tình cảm nam nữ với ta?"

Lâm Thính ngập ngừng: "Ừm."

Đoạn Linh như có điều suy nghĩ: "Nếu đã như vậy, trong mười ngày này chúng ta phải thường xuyên gặp mặt, tốt nhất là mỗi ngày đều gặp, ở bên nhau thật lâu."

Nàng không hiểu: "Tại sao?"