Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.6/10 từ 48 lượt Lâm Thính xuyên thư — mà cuốn tiểu thuyết nàng xuyên vào tuyệt đối không phải dành cho trẻ em. Nàng trở thành nữ phụ si tình thầm mến nam chính, nhưng lại định sẵn chỉ là một vai diễn cầu mà không được. Trong nguyên tác, nữ phụ không chỉ căm ghét nữ chính đoạt đi nam nhân của mình, mà còn ghét luôn huynh trưởng của nữ chính – Đoạn Linh – đến mức nghiến răng nghiến lợi. Cái gọi là ghét ai ghét cả tông chi họ hàng chính là như vậy. Lâu dần, nàng và hắn thành đôi oan gia trời sinh. Người trong kinh thành ai cũng biết Đoạn Linh là một vị công tử nổi danh: diện mạo như mỹ Bồ Tát, ra tay lại như sát thần, là dạng người quý khí đến mức không nhiễm bụi trần. Trong nguyên tác, hắn đến cuối cùng vẫn không lấy vợ, đến một bát canh thịt cũng chẳng có mà uống — tất cả đều nhờ “công lao” của Lâm Thính. Nàng là nữ phụ độc ác và ngu xuẩn tiêu chuẩn, những chiêu trò đối phó với hắn đều là hại người hại mình, vậy mà vẫn luôn tự nhận mình thông minh tuyệt đỉnh. Nhiệm vụ của Lâm Thính sau khi xuyên vào là… hoàn thành lại các tình tiết cốt truyện nữ phụ, mà phần lớn đều xoay quanh Đoạn Linh: Cốt truyện 1: Tỏ tình với Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 2: Nắm tay Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 3: Ôm Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 4: Hôn Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 5: …… Lâm Thính: “Đây là loại logic gì vậy trời?” Tưởng đã đến cốt truyện cuối cùng, không còn liên quan gì đến Đoạn Linh — nàng vì quá chấp niệm với nam chính nên định lén bỏ hợp hoan dược vào rượu, nhưng… Đêm đó, Đoạn Linh không biết từ đâu biết được kế hoạch, lấy ra lo thuốc Lâm Thính chuẩn bị dùng trên người nam chính, trước mặt nàng, nuốt xuống. Hắn thản nhiên cười: “Không phải ngươi muốn đi tìm hắn sao? Ngươi đi đi.” Nhưng Lâm Thính không thể rời khỏi căn phòng. Cũng chính đêm hôm đó, nàng mới biết: Đoạn Linh không chỉ thích “dạy dỗ” người bằng cách rất riêng, mà còn có… sở thích điên cuồng …. khác. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 159

Chương 159

Không có đèn Khổng Minh, nghĩa là Kim An Tại không có chuyện gì cần tìm nàng, thư phòng cũng không có chuyện gì xảy ra. Nàng có thể an tâm mà nghỉ ngơi. Lâm Thính tắm rửa xong, phát huy kỹ năng "ngủ tức khắc", vừa đặt lưng xuống chăn đệm đã ngủ thiếp đi.

Nàng không ngờ mình lại ngủ một giấc đến tận ngày hôm sau. Việc đầu tiên Lâm Thính làm sau khi tỉnh giấc là phái người đi thăm dò xem trong kinh thành có xảy ra đại sự gì không.

Đào Chu dần trở thành một tay thiện nghệ trong việc dò la tin tức: "Trong kinh thành không có đại sự gì cả… À, có chuyện các gã trai lơ của công chúa tranh giành tình cảm, đánh nhau vì nàng ấy, cái đó có được tính là đại sự không?"

Lâm Thính bật cười: "Chuyện đó không tính."

Không có đại sự gì ư? Chẳng lẽ triều đình vẫn chưa phát hiện ra Lương Vương mất tích sao? Chuyện này cũng nằm trong kế hoạch của Đoạn Linh à? Thôi thì, nàng cũng không bận tâm chuyện này nữa, cứ để cho Đoạn Linh tự mình giải quyết. Lâm Thính chuẩn bị đến thư phòng xem thử, đã hơn một tháng rồi thư phòng không nhận thêm mối làm ăn nào.

Mỗi lần đi thư phòng, nàng đều không mang Đào Chu theo, lần này cũng vậy.

Khi đến thư phòng, Lâm Thính vừa hay gặp Kim An Tại đang định ra ngoài. Hắn vẫn ôm con chó nhỏ, nàng hiếu kỳ hỏi: "Ngươi muốn nuôi chó thật à?"

Kim An Tại bước ra đường cái: "Nó không khỏe, ta mang nó đi tìm thú y."

Lâm Thính rảnh rỗi không có việc gì, nên đi cùng hắn đến tiệm thú y: "Có phải ngươi không biết cách nuôi, cho nó ăn sai thứ gì rồi không?"

Kim An Tại khựng lại một chút: "…" Hắn quả thật không có kinh nghiệm nuôi chó, chuyện này cũng không phải là không thể xảy ra. "Cứ tìm thú y khám trước đã."

"Được thôi." Lâm Thính đoán Kim An Tại đã cho con chó ăn sai đồ ăn.

Quả nhiên, thú y nói con chó ăn phải đồ linh tinh nên mới bị khó chịu, ông kê một ít thuốc, dặn Kim An Tại về nấu cho nó ăn.

Trên đường trở về, Kim An Tại ôm con chó vào lòng, không cho người khác chạm vào. Lâm Thính thấy lạ, hiếm khi thấy hắn cẩn thận như vậy: "Ngươi mang nó về từ đâu vậy? Thích nó đến thế cơ à?"

"Ta cứu nó trên đường. Nó… rất giống ta trước kia, nên ta muốn nuôi nó."

"Thì ra là vậy." Lâm Thính nhớ lại lần đầu gặp con chó này, trên người nó có không ít vết thương. "Ta sẽ tìm cho ngươi một vài cuốn sổ tay nuôi chó, đừng để nó ăn nhầm đồ nữa."

Kim An Tại: "…"

Lâm Thính vừa định đưa tay ra xoa đầu con chó, bỗng nghe thấy tiếng vó ngựa hỗn loạn từ phía trước truyền đến, theo sau là tiếng kinh hô của bá tánh. Nàng ngước mắt nhìn qua, thấy người đi đường đang cuống quýt tránh né con ngựa đang điên cuồng chạy, trên lưng ngựa là một cô gái trẻ.

Cô gái dùng hết sức kéo dây cương, cố gắng kiểm soát con ngựa đang mất kiểm soát. Bộ cung trang màu vàng theo gió phấp phới, trâm cài lưu vân trên tóc lung lay, khuôn mặt kiều diễm trang điểm nhẹ nhàng mang theo một tia hoảng loạn.

Nhưng nàng lại không thể khống chế được con ngựa.

Phía sau nàng có không ít người đang đuổi theo: "Công chúa! Công chúa!" Những người đuổi theo ngựa có cả các gã trai lơ, nội thị, cung nữ và một vài hộ vệ.

Ngay khi con ngựa sắp đụng phải một lão phụ không có sức chống cự, Kim An Tại nhanh chóng đặt con chó vào lòng Lâm Thính, rồi tung mình nhảy lên. Hắn nhanh tay lẹ mắt, mạnh mẽ kéo con ngựa đang hoảng loạn lại.

Vó ngựa nhấc cao ngay trước mặt lão phụ, chỉ thiếu chút nữa là đã giẫm phải.

Bá tánh đứng xung quanh ai nấy cũng đều toát mồ hôi lạnh, Lâm Thính cũng kinh hồn bạt vía. May mà con ngựa đã được khống chế kịp thời, không có ai bị thương.

Vị công chúa trên lưng ngựa đã thất kinh hồn vía. Nàng nhìn về phía Kim An Tại đang giữ chặt con ngựa. Hắn mang mặt nạ, không nhìn rõ dung nhan. Nhưng tay áo của hắn vì kéo ngựa mà dịch lên, để lộ một vết bớt hình hoa mai đỏ nhỏ ở mặt trong cổ tay.

Công chúa nhìn chằm chằm vết bớt hoa mai đó, sững sờ, lẩm bẩm nói: "Kỳ ca ca."

Kim An Tại nghe thấy tiếng "Kỳ ca ca" này, nhưng vẻ mặt vẫn bình thản. Hắn buông con ngựa đã thôi hoảng loạn ra. Công chúa vội vàng xuống ngựa, chặn hắn lại. Nàng định gọi "Kỳ ca ca" một lần nữa, nhưng thấy đám nội thị và cung nữ đã đuổi kịp, nàng đành sửa lại: "Công tử."

Hắn làm như không nghe thấy, cất bước muốn rời đi.

Một tên nội thị cất giọng the thé quát lớn: "Công chúa gọi ngươi, ngươi không nghe thấy sao?"