Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.6/10 từ 48 lượt Lâm Thính xuyên thư — mà cuốn tiểu thuyết nàng xuyên vào tuyệt đối không phải dành cho trẻ em. Nàng trở thành nữ phụ si tình thầm mến nam chính, nhưng lại định sẵn chỉ là một vai diễn cầu mà không được. Trong nguyên tác, nữ phụ không chỉ căm ghét nữ chính đoạt đi nam nhân của mình, mà còn ghét luôn huynh trưởng của nữ chính – Đoạn Linh – đến mức nghiến răng nghiến lợi. Cái gọi là ghét ai ghét cả tông chi họ hàng chính là như vậy. Lâu dần, nàng và hắn thành đôi oan gia trời sinh. Người trong kinh thành ai cũng biết Đoạn Linh là một vị công tử nổi danh: diện mạo như mỹ Bồ Tát, ra tay lại như sát thần, là dạng người quý khí đến mức không nhiễm bụi trần. Trong nguyên tác, hắn đến cuối cùng vẫn không lấy vợ, đến một bát canh thịt cũng chẳng có mà uống — tất cả đều nhờ “công lao” của Lâm Thính. Nàng là nữ phụ độc ác và ngu xuẩn tiêu chuẩn, những chiêu trò đối phó với hắn đều là hại người hại mình, vậy mà vẫn luôn tự nhận mình thông minh tuyệt đỉnh. Nhiệm vụ của Lâm Thính sau khi xuyên vào là… hoàn thành lại các tình tiết cốt truyện nữ phụ, mà phần lớn đều xoay quanh Đoạn Linh: Cốt truyện 1: Tỏ tình với Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 2: Nắm tay Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 3: Ôm Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 4: Hôn Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 5: …… Lâm Thính: “Đây là loại logic gì vậy trời?” Tưởng đã đến cốt truyện cuối cùng, không còn liên quan gì đến Đoạn Linh — nàng vì quá chấp niệm với nam chính nên định lén bỏ hợp hoan dược vào rượu, nhưng… Đêm đó, Đoạn Linh không biết từ đâu biết được kế hoạch, lấy ra lo thuốc Lâm Thính chuẩn bị dùng trên người nam chính, trước mặt nàng, nuốt xuống. Hắn thản nhiên cười: “Không phải ngươi muốn đi tìm hắn sao? Ngươi đi đi.” Nhưng Lâm Thính không thể rời khỏi căn phòng. Cũng chính đêm hôm đó, nàng mới biết: Đoạn Linh không chỉ thích “dạy dỗ” người bằng cách rất riêng, mà còn có… sở thích điên cuồng …. khác. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 149

Chương 149

Lâm Thính giải thích: "Nói như vậy không sai , nhưng nếu ngươi cảm thấy đau, cứ nói với ta, ta sẽ băng bó nhẹ hơn, vậy ngươi sẽ không đau đến vậy."

Hắn không nói gì nữa.

Băng bó xong vết thương cho Đoạn Linh, Lâm Thính nhẹ nhàng đặt tay hắn trở lại vị trí cũ. Đoạn Linh nói một tiếng “đa tạ”, rồi nhìn vào đống lửa, không nhìn nàng: “Lâm Thất cô nương đã phát hiện ta bị người của Lương Vương bắt đi như thế nào?”

Lâm Thính thêm một cành củi khô vào đống lửa: “Đi ngang qua thì thấy.”

“Đi ngang qua?”

Lâm Thính không thể nói cho Đoạn Linh biết nàng thường xuyên dò la hành tung của hắn. Nàng bịa ra một lý do thoái thác: "Hôm nay thời tiết tốt, ta ra ngoài thành du ngoạn. Thật tình cờ, lại nhìn thấy ngươi bị người ta cướp đi."

Nàng tiếp tục bịa đặt: "Thế nên ta đã sai Đào Chu và người đánh xe quay về thành báo quan, còn bản thân ta thì bám theo, để lại ký hiệu cho bọn họ."

Đoạn Linh cười như không cười: “Ngươi đúng là to gan, dám một mình bám theo.”

Gió lạnh lùa vào qua cửa động, Lâm Thính lại gần đống lửa để sưởi ấm: “Ngươi là nhị ca của Lệnh Uẩn, ngươi xảy ra chuyện, ta không thể khoanh tay đứng nhìn.”

Củi đang cháy bập bùng, Đoạn Linh rũ mắt nhìn ngọn lửa đang bốc cao: “Nhưng ngươi đã phái người quay về thành báo quan rồi? Cần gì phải mạo hiểm theo sau.”

"Bắc Trấn Phủ Tư dù hành động nhanh cũng cần thời gian. Trong lúc đó, chưa chắc ngươi đã không bị giết. Bám theo còn có thể tùy cơ ứng biến, vả lại trong lòng ta luôn có chừng mực, mọi việc đều lấy tính mạng của mình làm trọng."

Lời Lâm Thính nói nửa thật nửa giả.

Đoạn Linh cũng thêm một khúc củi vào đống lửa: “Lâm Thất cô nương suy nghĩ thật chu toàn.”

Nàng nhặt một cành cây tương đối thẳng, vẽ vẽ lung tung trên đất, làm bộ vô tình hỏi: “Đoạn đại nhân, hôm nay ngươi rời thành là lấy danh nghĩa Cẩm Y Vệ ra ngoài làm nhiệm vụ để dụ Lương Vương sao?”

“Ngươi đoán đúng rồi.” Sáng nay Tả Thừa tướng vừa mới buộc tội Lương Vương tư khai mỏ sắt, Đoạn Linh vừa ra khỏi cung không lâu đã ra khỏi thành, khiến người ta dễ nghi ngờ hắn muốn tìm chứng cứ để giao cho Hoàng đế.

Lâm Thính nói bóng gió: “Nói vậy, ngươi không cần phải rời kinh thành làm nhiệm vụ nữa?”

Ngọn lửa càng lúc càng cháy to. Đoạn Linh không thêm củi nữa, ánh lửa phản chiếu trong đáy mắt hắn: "Không cần. Sao vậy?"

Nàng ném cành cây trong tay xuống, đi uống chút nước: “Không có gì. Ta chỉ là cảm thấy vết thương của ngươi quá nặng, không thích hợp để rời kinh thành làm nhiệm vụ nữa. Tốt nhất là nên ở lại kinh thành tịnh dưỡng một hai tháng.”

Thời hạn “c**ng b*c” là một tháng rưỡi. Trước khi hoàn thành nhiệm vụ, Lâm Thính hy vọng hắn không đi đâu hết.

Tầm mắt Đoạn Linh lướt qua ngọn lửa, rơi xuống người Lâm Thính đang ngồi đối diện: “Đa tạ Lâm Thất cô nương quan tâm, ta sẽ biết chừng mực.”

Lâm Thính không muốn Đoạn Linh hiểu lầm nàng quan tâm hắn, bồi thêm một câu: "Lệnh Uẩn bây giờ chỉ còn một huynh trưởng là ngươi. Nếu ngươi xảy ra chuyện, nàng sẽ rất đau lòng."

Phụ thân của Đoạn Linh ngoài chính thê là Phùng phu nhân, còn có mấy phòng tiểu thiếp. Nhưng không hiểu sao, các tiểu thiếp đều không có con, ba người con của Đoạn gia đều là do Phùng phu nhân sinh ra. Đoạn đại công tử chết sớm, Đoạn gia hiện tại chỉ còn hai huynh muội là Đoạn Linh và Đoạn Hinh Ninh.

"Ta sẽ biết chừng mực." Đoạn Linh vẫn lặp lại câu nói đó. Hắn nhìn ra màn đêm ngoài cửa động: “Cũng không còn sớm nữa, ngươi không nghỉ ngơi sao?”

Lâm Thính giơ tay sưởi ấm: “Trong động cũng không phải là an toàn tuyệt đối, cần có người thức canh gác.”

"Để ta canh là được."

Nàng cố gắng xua đi cơn buồn ngủ đang ập đến: “Ngươi bị thương, nên nghỉ ngơi thật tốt, làm sao có thể để ngươi thức canh được. Để ta canh cho, ngươi cứ nghỉ đi.”

Trong sơn động này còn một cái động nhỏ nữa. Có thể vào đó nhóm một đống lửa, sẽ an toàn và ấm áp hơn chỗ gần cửa động.

Đoạn Linh đáp: "Cẩm Y Vệ bọn ta có thể không ngủ mấy ngày liền, ta đã quen rồi."

Lâm Thính lại một lần nữa nhắc nhở: “Ngươi có thương tích, không giống trước kia. Ngươi cứ yên tâm, võ công của ta tuy không tốt, nhưng giọng ta lớn, chắc chắn sẽ đánh thức ngươi trước khi nguy hiểm đến.”

Hắn phẩy tay: “Vậy thế này đi, ta canh gác nửa đêm đầu, ngươi canh nửa đêm sau.”

“…Được.” Lâm Thính muốn canh gác là vì không quen có nam tử ở gần khi ngủ. Nàng biết Đoạn Linh sẽ không giết mình, ít nhất là tối nay. Nàng cũng biết Đoạn Linh sẽ không làm chuyện vô liêm sỉ khi nàng ngủ. Chỉ là thuần túy không quen mà thôi. Nhưng hắn đã nói như vậy rồi, nếu nàng còn kiên trì, ngược lại sẽ khiến hắn nghĩ nàng có ý đồ gì đó, muốn làm gì đó khi hắn ngủ.

Thay phiên thì thay phiên.

Lâm Thính nhặt củi khô trên đất, vào trong sơn động nhỏ nhóm một đống lửa. Ở cửa động nhỏ có rất nhiều cỏ dại, tạo thành một cánh “cửa cỏ” tự nhiên. Khi nàng buông tay ra, cỏ dại đã che khuất tầm nhìn giữa hai động.

“Vậy nửa đêm sau ta sẽ canh gác, ngươi nhớ đánh thức ta.” Mặc dù nàng chắc sẽ không ngủ được, nhưng nói vậy cũng chẳng sao.