Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.6/10 từ 48 lượt Lâm Thính xuyên thư — mà cuốn tiểu thuyết nàng xuyên vào tuyệt đối không phải dành cho trẻ em. Nàng trở thành nữ phụ si tình thầm mến nam chính, nhưng lại định sẵn chỉ là một vai diễn cầu mà không được. Trong nguyên tác, nữ phụ không chỉ căm ghét nữ chính đoạt đi nam nhân của mình, mà còn ghét luôn huynh trưởng của nữ chính – Đoạn Linh – đến mức nghiến răng nghiến lợi. Cái gọi là ghét ai ghét cả tông chi họ hàng chính là như vậy. Lâu dần, nàng và hắn thành đôi oan gia trời sinh. Người trong kinh thành ai cũng biết Đoạn Linh là một vị công tử nổi danh: diện mạo như mỹ Bồ Tát, ra tay lại như sát thần, là dạng người quý khí đến mức không nhiễm bụi trần. Trong nguyên tác, hắn đến cuối cùng vẫn không lấy vợ, đến một bát canh thịt cũng chẳng có mà uống — tất cả đều nhờ “công lao” của Lâm Thính. Nàng là nữ phụ độc ác và ngu xuẩn tiêu chuẩn, những chiêu trò đối phó với hắn đều là hại người hại mình, vậy mà vẫn luôn tự nhận mình thông minh tuyệt đỉnh. Nhiệm vụ của Lâm Thính sau khi xuyên vào là… hoàn thành lại các tình tiết cốt truyện nữ phụ, mà phần lớn đều xoay quanh Đoạn Linh: Cốt truyện 1: Tỏ tình với Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 2: Nắm tay Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 3: Ôm Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 4: Hôn Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 5: …… Lâm Thính: “Đây là loại logic gì vậy trời?” Tưởng đã đến cốt truyện cuối cùng, không còn liên quan gì đến Đoạn Linh — nàng vì quá chấp niệm với nam chính nên định lén bỏ hợp hoan dược vào rượu, nhưng… Đêm đó, Đoạn Linh không biết từ đâu biết được kế hoạch, lấy ra lo thuốc Lâm Thính chuẩn bị dùng trên người nam chính, trước mặt nàng, nuốt xuống. Hắn thản nhiên cười: “Không phải ngươi muốn đi tìm hắn sao? Ngươi đi đi.” Nhưng Lâm Thính không thể rời khỏi căn phòng. Cũng chính đêm hôm đó, nàng mới biết: Đoạn Linh không chỉ thích “dạy dỗ” người bằng cách rất riêng, mà còn có… sở thích điên cuồng …. khác. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 246

Chương 246

Lâm Thính do dự: "Ừm."

Đoạn Linh: "Cũng phải. Ngươi thích ta như vậy, sao lại né tránh ta được, chỉ có thể là vì còn đang bị bệnh thôi."

Lại nữa rồi. Nhưng Lâm Thính nghe hắn nói "Ngươi thích ta" nhiều đến mức quen rồi. Nàng không thể phản bác, chỉ biết "Ừ, ừ, ừ" gật đầu, ra vẻ "Ngươi nói đúng, chính là vậy đấy". Nàng cân nhắc lời nói: "Ngươi là người phụ trách phố Đông và Bắc Trường Nhai, nếu có người bị sốt, dù không phải ôn dịch mà chỉ là cảm phong hàn bình thường, thì thuộc hạ cũng sẽ hoảng loạn."

Đoạn Linh: "Nhiễm thì nhiễm…"

Vừa dứt lời, hắn đã tách đôi môi khẽ hé của Lâm Thính, hôn sâu vào trong. Khoảnh khắc thật sự hôn được nàng, Đoạn Linh cảm thấy toàn bộ sự khó chịu trong người được xoa dịu. Lâm Thính kinh ngạc. Nàng cứ nghĩ Đoạn Linh biết lý do rồi thì sẽ dừng lại, không ngờ hắn vẫn tiếp tục hôn. Hắn thật sự không sợ bị nàng lây bệnh sao?

Không để Lâm Thính kịp nghĩ ngợi, Đoạn Linh buông chiếc khăn xuống, một tay giữ chặt gáy nàng, đầu lưỡi nhẹ nhàng và chậm rãi lướt qua, không ngừng l**m láp. Hắn kéo lưỡi nàng vào trong miệng mình, để nàng theo cách hôn chiếm lấy cơ thể hắn trong chốc lát. Lâm Thính cảm thấy môi lưỡi mình bị Đoạn Linh cọ xát liên tục. Họ dựa vào nhau quá gần, hôn môi ở một mức độ nào đó là sự biểu lộ tình cảm thân mật nhất. Nàng nghe thấy Đoạn Linh lại đang nuốt nước bọt của nàng, như nuốt một ngụm trà bình thường.

Nụ hôn lần này kéo dài hơn hẳn những lần trước. Hôn hồi lâu, Lâm Thính nhận ra mình đã được hắn ôm lên bàn. Nhưng giữa họ vẫn có sự chênh lệch chiều cao. Đoạn Linh vẫn phải hơi khom lưng, cúi thấp hơn nàng. Hắn ngước nhìn và hôn nàng từ dưới lên trên. Hắn vô thức để Lâm Thính ở thế chủ động, trông giống như nàng đang là người chủ động hôn hắn.

Dần dần, nụ hôn đi tới chiều sâu chưa từng có. Trái tim Lâm Thính loạn nhịp, trực giác mách bảo nàng phải dừng lại. Vừa định mở miệng, Đoạn Linh đã nghiêng mặt, lưng khom thấp hơn nữa, gác cằm lên vai nàng.

Sau một lúc lâu, Đoạn Linh mới rời khỏi Lâm Thính, dùng khăn mềm nhẹ nhàng lau đi vết nước nơi khóe môi nàng, đó là dấu vết của nụ hôn. Lâm Thính cảm thấy trong miệng tràn ngập hơi thở trầm hương, rất thơm, rất mê hoặc. Thấy Đoạn Linh lau chậm, rất ngứa, nàng giật lấy chiếc khăn, tự lau một cách lộn xộn, khiến môi càng đỏ hơn: "Để ta tự làm được rồi."

Đoạn Linh quay người đi lấy cho nàng một chén nước. Lâm Thính ném khăn xuống, uống cạn chén nước hắn đưa, khát khô cả cổ. Không biết có phải vì Đoạn Linh cứ nuốt nước bọt của nàng hay không mà sau khi hôn, nàng khát nước thật sự, thiếu nước nghiêm trọng rồi, cần bổ sung nước ngay.

Căn phòng tĩnh lặng quá mức, Lâm Thính tìm chuyện để nói: "Ngươi không cần đi tuần tra với Hán Đốc sao?" Nhìn dáng vẻ của Hán Đốc Đông Xưởng, hắn muốn tuần tra khắp Bắc Trường Nhai. Quán trọ của nàng ở đầu phố, nghĩa là họ mới bắt đầu tuần tra.

"Giờ còn sớm, ta sẽ đi tuần tra khắp Bắc Trường Nhai với Hán Đốc."

Nàng lặng lẽ bước xuống bàn, phủi lại nếp nhăn trên váy: "Bệ hạ không phải đã giao toàn quyền xử lý ôn dịch cho Cẩm Y Vệ rồi sao? Tại sao đột nhiên lại cho người Đông Xưởng tham gia?"

Đoạn Linh mím môi: "Thánh ý khó dò, ai biết trong lòng Bệ hạ nghĩ gì."

"Ngươi mau đi đi, đừng chần chừ nữa." Nói đến đây, Lâm Thính giả vờ mệt mỏi, ngáp mấy cái: "Bị bệnh dễ mệt, ta lại muốn ngủ rồi."

Đoạn Linh: "Ngươi ngủ đi."

Lâm Thính nằm lên giường, đắp chăn cẩn thận, chỉ để lộ đầu: "Tối nay ngươi còn…?" Tối nay hắn bận như vậy, chắc sẽ không đến nữa đâu.

"Khi nào tuần tra xong, ta sẽ qua. Ngươi không phải vẫn còn bệnh sao? Buổi tối vẫn cần có người ở bên cạnh." Đoạn Linh chỉnh lại chiếc bao cổ tay đã lỏng. Khi hôn, tay nàng không biết để đâu, đã nắm lấy cổ tay hắn, làm lỏng bao cổ tay.

Bao cổ tay vừa được cột chặt, những vết sẹo do dây siết để lại phút chốc lại ẩn mình vào bóng tối.

"Ta… Ta đỡ hơn nhiều rồi." Mấy đêm nay, mỗi khi đối diện với Đoạn Linh, Lâm Thính lại thấy lòng mình căng thẳng. Nàng cũng không thể nào lý giải nổi sự bồn chồn này đến từ đâu.

Đoạn Linh đi vài bước, nhẹ nhàng kéo cửa phòng, lặp lại lời lúc trước: "Ta sẽ ghé qua."

"Nhưng ta muốn ngủ."

Ngủ rồi thì làm sao mà mở cửa cho hắn? Lâm Thính không muốn bị đánh thức giữa giấc nồng, để rồi tỉnh dậy lại chẳng có cớ gì mà trút giận lên hắn.

"Ta biết."

Lâm Thính ngẫm nghĩ một lát, nhượng bộ nói: "Vậy ta không khóa cửa, đến lúc đó ngươi cứ tự nhiên mà vào." Như vậy sẽ tránh được việc hắn làm phiền giấc ngủ của nàng.

Vừa bước ra khỏi cửa phòng, Đoạn Linh mới đưa tay khẽ xoa khóe môi, nơi còn vương lại một chút ẩm ướt.