Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.6/10 từ 48 lượt Lâm Thính xuyên thư — mà cuốn tiểu thuyết nàng xuyên vào tuyệt đối không phải dành cho trẻ em. Nàng trở thành nữ phụ si tình thầm mến nam chính, nhưng lại định sẵn chỉ là một vai diễn cầu mà không được. Trong nguyên tác, nữ phụ không chỉ căm ghét nữ chính đoạt đi nam nhân của mình, mà còn ghét luôn huynh trưởng của nữ chính – Đoạn Linh – đến mức nghiến răng nghiến lợi. Cái gọi là ghét ai ghét cả tông chi họ hàng chính là như vậy. Lâu dần, nàng và hắn thành đôi oan gia trời sinh. Người trong kinh thành ai cũng biết Đoạn Linh là một vị công tử nổi danh: diện mạo như mỹ Bồ Tát, ra tay lại như sát thần, là dạng người quý khí đến mức không nhiễm bụi trần. Trong nguyên tác, hắn đến cuối cùng vẫn không lấy vợ, đến một bát canh thịt cũng chẳng có mà uống — tất cả đều nhờ “công lao” của Lâm Thính. Nàng là nữ phụ độc ác và ngu xuẩn tiêu chuẩn, những chiêu trò đối phó với hắn đều là hại người hại mình, vậy mà vẫn luôn tự nhận mình thông minh tuyệt đỉnh. Nhiệm vụ của Lâm Thính sau khi xuyên vào là… hoàn thành lại các tình tiết cốt truyện nữ phụ, mà phần lớn đều xoay quanh Đoạn Linh: Cốt truyện 1: Tỏ tình với Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 2: Nắm tay Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 3: Ôm Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 4: Hôn Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 5: …… Lâm Thính: “Đây là loại logic gì vậy trời?” Tưởng đã đến cốt truyện cuối cùng, không còn liên quan gì đến Đoạn Linh — nàng vì quá chấp niệm với nam chính nên định lén bỏ hợp hoan dược vào rượu, nhưng… Đêm đó, Đoạn Linh không biết từ đâu biết được kế hoạch, lấy ra lo thuốc Lâm Thính chuẩn bị dùng trên người nam chính, trước mặt nàng, nuốt xuống. Hắn thản nhiên cười: “Không phải ngươi muốn đi tìm hắn sao? Ngươi đi đi.” Nhưng Lâm Thính không thể rời khỏi căn phòng. Cũng chính đêm hôm đó, nàng mới biết: Đoạn Linh không chỉ thích “dạy dỗ” người bằng cách rất riêng, mà còn có… sở thích điên cuồng …. khác. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 286

Chương 286

Nhưng Đoạn Linh lại rời đi.

Lâm Thính khẽ thở phào, nhưng lại có một cảm giác hụt hẫng không thể lý giải.

Ngay sau đó, vành tai phải của nàng lại bị hắn hôn lấy. Hắn lại l**m một lần nữa, cũng làm sạch những bọt nước còn sót lại, tựa như một lữ khách lạc lối trong sa mạc thiếu nước, tìm được một giọt nước liền coi đó là báu vật.

Vì Đoạn Linh hôn từ phía sau lưng nàng, nên lồng ngực hắn tựa sát vào lưng nàng. Toàn thân cả hai chỉ mặc một chiếc áo trong mỏng, khoảnh khắc ấy chẳng khác gì da thịt kề da thịt. Lâm Thính cảm nhận rõ ràng thân thể của Đoạn Linh, rất nóng, và những cơ bắp rắn chắc khẽ cọ vào lưng nàng một cách vừa vặn.

Lâm Thính cuối cùng cũng ngẩng đầu, nghiêng sang bên phải, nhìn về phía hắn. Nhưng mái tóc dài chưa được lau khô của nàng rũ xuống, che gần kín cả khuôn mặt và tầm nhìn của nàng.

Khi Lâm Thính muốn vén tóc lên, Đoạn Linh lại hôn lên má nàng, chóp mũi nàng qua lớp tóc dài.

Bàn tay nàng đang định vén tóc liền dừng lại.

Hắn nhanh chóng giúp Lâm Thính vén tóc lên, rồi không hề che đậy mà hôn thẳng lên môi nàng. Nhưng đó chỉ là một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, không hề nán lại, khiến lòng nàng ngứa ngáy. Lâm Thính theo bản năng nhướn cằm, nhưng hắn lại hôn vào sườn mặt nàng, vẫn là một cái chạm nhẹ.

Lòng Lâm Thính loạn nhịp, nàng xoay người, mặt đối mặt nhìn thẳng vào Đoạn Linh.

Khi hắn hôn lên má nàng, năm ngón tay chàng đã luồn vào mái tóc còn ẩm của nàng. Khi rút ra, những ngón tay ấy ướt đẫm nước.

Lâm Thính dời ánh mắt từ khuôn mặt Đoạn Linh sang ngón tay hắn, rồi lại quay trở về khuôn mặt. Đoạn Linh rũ mi, hàng mi đen nhánh dài, cốt cách tuấn tú, tựa như bước ra từ trong tranh.

Dây lưng của chiếc áo trong của hắn chưa được buộc chặt, nút thắt có chút lỏng lẻo, vạt áo hơi hé mở. Tuy không lộ ra điều gì, nhưng người nhìn vào lại muốn nhìn xuống.

Lâm Thính siết chặt tấm vải thô trong tay đến nhàu nhĩ. Có lúc nàng thực sự nghi ngờ Đoạn Linh là hóa thân của quỷ, diễm quỷ, chuyên câu linh hồn của con người.

“Gần đây nàng rất ít khi chủ động hôn ta, nhưng trước kia nàng rõ ràng rất chủ động, vì sao vậy?” Đoạn Linh đưa tay lên, lòng bàn tay đè lên khóe môi nàng. Ánh mắt hắn rất bình tĩnh, không hề pha lẫn d*c v*ng, như thể người vừa rồi từ phía sau lưng nàng hôn lên, đầy khao khát và tham lam l**m vành tai nàng không phải là hắn.

Đoạn Linh cao hơn Lâm Thính, nên khi ngồi hắn cũng cao hơn nàng. Bây giờ hắn không cúi đầu, không khom lưng, mà là nhìn xuống nàng. Nhưng không hiểu sao, nàng có cảm giác hắn nhìn xuống nàng mà lại giống như đang ngước lên nhìn nàng.

Rất kỳ quái !

Đoạn Linh cảm thấy ý thức và thân thể của mình cùng lúc mất đi sự kiểm soát, hoàn toàn quy phục trước Lâm Thính. Ban đầu, chỉ có cơ thể hắn là không còn nghe lời, nhưng giờ đây, đến cả ý thức của hắn cũng dường như không thể khống chế nổi nữa.

Nhìn thấy nàng, liền muốn dính đi lên, hoàn toàn không thể khống chế, dù là thân, hay tâm.

Hắn chăm chú nhìn Lâm Thính.

Lâm Thính dĩ nhiên sẽ không nói với Đoạn Linh rằng trước đây nàng chủ động là vì nhiệm vụ của hệ thống, không làm thì sẽ chết. Giờ muốn nàng chủ động hôn Đoạn Linh… Nếu hắn thực sự muốn … cũng không phải là không thể. Họ đã là vợ chồng, hơn nữa nàng cũng không bài xích những chuyện đụng chạm với hắn, chỉ cần hắn muốn, nàng cũng nguyện ý.

Nàng không cất lời đáp lại câu hỏi của Đoạn Linh, mà dùng hành động để nói cho hắn biết, rằng bây giờ nàng cũng có thể chủ động. Lâm Thính tiến lại gần, chủ động hôn hắn.

Hai làn môi kề sát, hơi thở quấn quýt.

Lâm Thính vừa chạm môi Đoạn Linh, hai tấm rèm treo ở hai bên sập đột nhiên tuột xuống, che khuất thân ảnh của họ bên trong.

Đoạn Linh hé môi, sung sướng đón nhận nụ hôn của nàng. Hai tay chàng ôm lấy vòng eo thon gọn của nàng.

Ngọn tóc Lâm Thính vẫn còn nhỏ nước, rơi xuống bàn tay đang ôm lưng nàng của hắn, thấm ướt tay áo ở cổ tay, làm ướt cả những vết sẹo bên trong.

Tiếng nước của nụ hôn và tiếng nước nhỏ từ tóc hòa vào nhau, tác động mạnh vào màng nhĩ Đoạn Linh. Nụ hôn này không kéo dài quá lâu, Đoạn Linh chủ động dứt ra. Hắn cầm lấy tấm vải thô đã rơi xuống chăn, phủ lên đầu Lâm Thính, giúp nàng lau khô tóc.

Lâm Thính vẫn còn đắm chìm trong nụ hôn, thì Đoạn Linh đã giúp nàng lau tóc. Chẳng mấy chốc, ngọn tóc nàng không còn nhỏ nước nữa, trở nên mềm mại rủ xuống ngang eo. Nhưng hắn vẫn không ngừng v**t v*.

Một lát sau, Đoạn Linh gấp gọn tấm vải thô, đột nhiên hỏi: “Nàng thích ta đến mức nào?”

“Sao chàng đột nhiên lại hỏi thế?” Lâm Thính khẽ cắn môi, nụ hôn đêm nay không dài, môi nàng không sưng, cũng không tê.

“Ta muốn biết thì hỏi thôi.”

Lâm Thính suy nghĩ vài giây, cẩn trọng nói: “Là thích đến mức muốn thành thân với chàng sao?” Nàng đã từng cầu hôn hắn trước mặt mọi người, trả lời như vậy hẳn là không có gì sai.