Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.6/10 từ 48 lượt Lâm Thính xuyên thư — mà cuốn tiểu thuyết nàng xuyên vào tuyệt đối không phải dành cho trẻ em. Nàng trở thành nữ phụ si tình thầm mến nam chính, nhưng lại định sẵn chỉ là một vai diễn cầu mà không được. Trong nguyên tác, nữ phụ không chỉ căm ghét nữ chính đoạt đi nam nhân của mình, mà còn ghét luôn huynh trưởng của nữ chính – Đoạn Linh – đến mức nghiến răng nghiến lợi. Cái gọi là ghét ai ghét cả tông chi họ hàng chính là như vậy. Lâu dần, nàng và hắn thành đôi oan gia trời sinh. Người trong kinh thành ai cũng biết Đoạn Linh là một vị công tử nổi danh: diện mạo như mỹ Bồ Tát, ra tay lại như sát thần, là dạng người quý khí đến mức không nhiễm bụi trần. Trong nguyên tác, hắn đến cuối cùng vẫn không lấy vợ, đến một bát canh thịt cũng chẳng có mà uống — tất cả đều nhờ “công lao” của Lâm Thính. Nàng là nữ phụ độc ác và ngu xuẩn tiêu chuẩn, những chiêu trò đối phó với hắn đều là hại người hại mình, vậy mà vẫn luôn tự nhận mình thông minh tuyệt đỉnh. Nhiệm vụ của Lâm Thính sau khi xuyên vào là… hoàn thành lại các tình tiết cốt truyện nữ phụ, mà phần lớn đều xoay quanh Đoạn Linh: Cốt truyện 1: Tỏ tình với Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 2: Nắm tay Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 3: Ôm Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 4: Hôn Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 5: …… Lâm Thính: “Đây là loại logic gì vậy trời?” Tưởng đã đến cốt truyện cuối cùng, không còn liên quan gì đến Đoạn Linh — nàng vì quá chấp niệm với nam chính nên định lén bỏ hợp hoan dược vào rượu, nhưng… Đêm đó, Đoạn Linh không biết từ đâu biết được kế hoạch, lấy ra lo thuốc Lâm Thính chuẩn bị dùng trên người nam chính, trước mặt nàng, nuốt xuống. Hắn thản nhiên cười: “Không phải ngươi muốn đi tìm hắn sao? Ngươi đi đi.” Nhưng Lâm Thính không thể rời khỏi căn phòng. Cũng chính đêm hôm đó, nàng mới biết: Đoạn Linh không chỉ thích “dạy dỗ” người bằng cách rất riêng, mà còn có… sở thích điên cuồng …. khác. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 139

Chương 139

Đoạn Linh lấy thanh gỗ nhỏ ra, đậy nắp lư hương lại, cười hòa nhã: “Hai vị đã tới. Ta đã đoán Lâm thất cô nương sẽ không yên tâm về Kim công tử, nên sẽ cùng hắn đến… Ngươi nghĩ ta sẽ làm hại Kim công tử sao?”

Lâm Thính sao có thể thừa nhận? Làm vậy chẳng phải đắc tội hắn sao: “Đương nhiên là không. Kim An Tại là một người giang hồ, không am hiểu lễ nghi của thế gia đại tộc, ta sợ hắn sẽ đắc tội với ngươi.”

Đoạn Linh khẽ lặp lại câu nói của nàng: “Không am hiểu lễ nghi của thế gia đại tộc.”

Kim An Tại: “Nàng nói không sai. Ta là người giang hồ, không hiểu nhiều lễ nghi thế gia đại tộc, sợ sẽ đắc tội Đoạn đại nhân.”

Trong phòng tràn ngập hương thơm. Đoạn Linh né chiếc lư hương, ngồi vào bàn đã bày đầy rượu và thức ăn. Nụ cười vẫn nở trên môi, hắn nhìn họ: “Có sao đâu, người giang hồ vốn không câu nệ tiểu tiết. Ta đương nhiên cũng không bận tâm. Mời hai vị ngồi.”

Lâm Thính “vâng” một tiếng rồi tùy ý ngồi xuống, đối diện Đoạn Linh và bên cạnh Kim An Tại.

Đoạn Linh khựng tay lại khi đang rót rượu, sau đó rót cho mỗi người một ly, đẩy về phía họ: “Đây là Thu Lộ Bạch, hai vị nếm thử.”

Lâm Thính đứng lên, muốn nhận lấy bình rượu từ tay hắn: “Đâu dám làm phiền Đoạn đại nhân rót rượu cho chúng ta, cứ để ta. Lát nữa ta sẽ rót.”

Khi tiếp lấy bình rượu, bàn tay nàng vô tình chạm nhẹ vào những ngón tay hơi lạnh của Đoạn Linh. Từ một góc nhìn nào đó, trông như nàng đang muốn bao bọc những ngón tay ấy vào lòng bàn tay mềm mại ấm áp của mình.

Đoạn Linh khẽ nhúc nhích mi mắt, né tránh.

Hai bàn tay vừa chạm vào đã tách ra, chỉ còn lại hơi ấm và chút dư vị của đối phương.

Hắn đặt bình rượu xuống, nhìn thẳng vào mắt Lâm Thính: “Không cần. Ngươi và Kim công tử đều là khách, ta phải rót rượu mới đúng lễ.”

Lâm Thính đột nhiên nhận ra Đoạn Linh khi nói chuyện rất thích nhìn chằm chằm vào mắt người khác. Đó là vì lịch sự, hay vì một “sở thích” kỳ lạ là sưu tập tròng mắt của người khác? Nàng theo bản năng dụi mắt, ngồi lại chỗ cũ, không còn giành việc rót rượu nữa.

Kim An Tại nâng chén rượu, uống cạn, không hề sợ rượu có bị hạ độc hay không.

Đoạn Linh cũng nâng chén uống một ly, ánh mắt lướt qua những bông hoa tươi trên bàn trà, không biết nghĩ đến chuyện gì mà vô thức mím chặt môi.

Hắn lại khẽ nhéo vào vết sẹo đang ngứa trên cổ tay, dằn lại suy nghĩ rồi thản nhiên hỏi: “Kim công tử là người Tô Châu sao?”

Kim An Tại bình thản đáp: “Không phải. Ta chỉ sống ở Tô Châu mấy năm thôi.”

Đoạn Linh nửa tin nửa ngờ, thong thả nói: “Khó trách. Ta nghe giọng Kim công tử có chút giống người Tô Châu, chắc là sống ở đó lâu nên nhiễm thói quen nói chuyện của người địa phương.”

“Đoạn đại nhân sao đột nhiên lại hỏi ta có phải người Tô Châu không?”

Đoạn Linh lại rót đầy chén rượu cho Kim An Tại, vẻ mặt hiền lành: “Ta vừa từ Tô Châu về. Tiếp xúc với người ở đó nhiều, thấy Kim công tử có chút tương đồng nên hỏi vậy thôi.”

Lâm Thính xen vào: “Sao hai người chỉ uống rượu mà không dùng bữa, coi chừng say đấy.” Nàng muốn ăn cơm rồi.

Nghe vậy, Đoạn Linh khẽ nói: “Lâm thất cô nương cũng sợ ta say sao? Ngày ta rời kinh, ngươi chẳng phải hy vọng ta uống nhiều vài chén ư?”

Kim An Tại nghe xong, quay đầu nhìn Lâm Thính, biểu cảm trở nên rất vi diệu. Ngày đó nàng rốt cuộc đã làm gì với Đoạn Linh ở Nam Sơn Các? Thật sự lại cưỡng hôn sao? Nàng thật đúng là có lá gan to bằng trời.

Lâm Thính chợt lóe lên một ý: “Ta không phải sợ ngươi say, mà là sợ Kim An Tại say.”

Kim An Tại: “Ta cảm ơn ngươi.”

Nàng vỗ mạnh lên vai hắn: “Hắn tửu lượng không tốt, say rồi sẽ phát điên. Nếu phát điên với Đoạn đại nhân thì không hay chút nào.”

Đoạn Linh v**t v* hoa văn gồ ghề bên ngoài chén rượu, liếc nhìn bàn tay Lâm Thính đang vỗ vai Kim An Tại: “Nói như vậy, ngươi đã từng thấy Kim công tử say rồi sao?”

Lâm Thính chưa từng thấy, nhưng để lấp l**m lời nói ban nãy, nàng đành đáp: “Đã thấy vài lần.”

Kim An Tại liếc nàng một cái. Hắn có một điều mãi mãi không thể sánh bằng Lâm Thính, đó chính là cái miệng. Nàng khéo ăn khéo nói, có thể gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.

Đoạn Linh đặt bình rượu xuống: “Nếu đã vậy, cứ uống ít thôi. Sức khỏe của Kim công tử quan trọng hơn. Ta thấy Kim công tử tuổi không lớn, bắt đầu lang bạt giang hồ từ khi nào vậy?”

Kim An Tại: “Ta…”

Lâm Thính vội vã cắt ngang, cố gắng giảm bớt số lần đối thoại của họ, phòng ngừa Kim An Tại trả lời khác với những gì nàng đã nói trước đó, để lộ sơ hở: “Ta biết. Là từ mười tuổi bắt đầu lang bạt giang hồ.”

Đoạn Linh cười nhạt: “Mười tuổi, thật là sớm. Thân nhân của Kim công tử đâu, họ lại đồng ý để ngươi ra ngoài lang bạt từ sớm như vậy sao?”

Nàng lại giành lời: “Hắn không có thân nhân. Bởi vậy nên mới phải ra ngoài lang bạt sớm như vậy.”

Hắn lộ ra vẻ mặt xin lỗi: “Thật ngại quá, đã nhắc đến chuyện buồn của Kim công tử. Ta tự phạt một ly.” Nói rồi, hắn nâng ly rượu lên.

Kim An Tại bình thản đáp: “Không ngại.”