Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.6/10 từ 48 lượt Lâm Thính xuyên thư — mà cuốn tiểu thuyết nàng xuyên vào tuyệt đối không phải dành cho trẻ em. Nàng trở thành nữ phụ si tình thầm mến nam chính, nhưng lại định sẵn chỉ là một vai diễn cầu mà không được. Trong nguyên tác, nữ phụ không chỉ căm ghét nữ chính đoạt đi nam nhân của mình, mà còn ghét luôn huynh trưởng của nữ chính – Đoạn Linh – đến mức nghiến răng nghiến lợi. Cái gọi là ghét ai ghét cả tông chi họ hàng chính là như vậy. Lâu dần, nàng và hắn thành đôi oan gia trời sinh. Người trong kinh thành ai cũng biết Đoạn Linh là một vị công tử nổi danh: diện mạo như mỹ Bồ Tát, ra tay lại như sát thần, là dạng người quý khí đến mức không nhiễm bụi trần. Trong nguyên tác, hắn đến cuối cùng vẫn không lấy vợ, đến một bát canh thịt cũng chẳng có mà uống — tất cả đều nhờ “công lao” của Lâm Thính. Nàng là nữ phụ độc ác và ngu xuẩn tiêu chuẩn, những chiêu trò đối phó với hắn đều là hại người hại mình, vậy mà vẫn luôn tự nhận mình thông minh tuyệt đỉnh. Nhiệm vụ của Lâm Thính sau khi xuyên vào là… hoàn thành lại các tình tiết cốt truyện nữ phụ, mà phần lớn đều xoay quanh Đoạn Linh: Cốt truyện 1: Tỏ tình với Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 2: Nắm tay Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 3: Ôm Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 4: Hôn Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 5: …… Lâm Thính: “Đây là loại logic gì vậy trời?” Tưởng đã đến cốt truyện cuối cùng, không còn liên quan gì đến Đoạn Linh — nàng vì quá chấp niệm với nam chính nên định lén bỏ hợp hoan dược vào rượu, nhưng… Đêm đó, Đoạn Linh không biết từ đâu biết được kế hoạch, lấy ra lo thuốc Lâm Thính chuẩn bị dùng trên người nam chính, trước mặt nàng, nuốt xuống. Hắn thản nhiên cười: “Không phải ngươi muốn đi tìm hắn sao? Ngươi đi đi.” Nhưng Lâm Thính không thể rời khỏi căn phòng. Cũng chính đêm hôm đó, nàng mới biết: Đoạn Linh không chỉ thích “dạy dỗ” người bằng cách rất riêng, mà còn có… sở thích điên cuồng …. khác. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 355

Chương 355

Hạ Tử Mặc cầu xin nàng tha thứ.

Hắn nói hắn thật lòng muốn đến cầu hôn nàng, nhưng chuyện làm phản đã là kết cục đã định. Vào lúc này mà quay đầu lại thì chỉ có đường chết. Thế An hầu phủ đã phản bội Gia Đức Đế, nếu giờ lại phản bội Tạ gia quân, quay về xin thần phục Gia Đức Đế thì Hạ thị nhất tộc không thể sống sót.

Gia Đức Đế làm sao có thể chấp nhận một gia tộc đã từng phản bội mình?

Nếu Đoạn Hinh Ninh không muốn bỏ đứa bé, thì hãy chờ hắn. Nếu làm phản thành công, họ sẽ thành hôn, hắn sẽ dùng kiệu tám người khiêng để rước nàng về. Nếu làm phản thất bại, chuyện hôn sự này đành phải bỏ dở, hắn sẽ không liên lụy đến nàng, sẽ một mình lên đoạn đầu đài.

Hạ Tử Mặc sợ nàng không tin, dùng máu viết một tờ hôn thư cho nàng, coi như một lời cam đoan.

Đoạn Hinh Ninh nhát gan, tim lại mềm như bông gòn. Nghe những lời đó của Hạ Tử Mặc, rồi thấy hắn vì mình mà chảy nhiều máu như vậy, nàng sợ ngây người. Cuối cùng, để hắn nhanh chóng băng bó vết thương, nàng hoảng loạn mà đồng ý hôn sự này.

Đoạn Hinh Ninh nói xong mọi chuyện, rũ đầu, không dám nhìn Lâm Thính.

Nàng lại vô thức xoa bụng mình, giọng như muỗi kêu: “Nhạc Duẫn, ta biết ta làm vậy là không đúng, không nên dễ dàng tha thứ cho hắn. Nhưng ta… xin lỗi ngươi.”

Lâm Thính im lặng một lúc lâu: “Ngươi không cần xin lỗi ta, ngươi không có lỗi gì với ta cả. Sống trên đời này, chỉ cần không làm thất vọng chính mình là được. Ngươi không hối hận với lựa chọn của mình là được rồi. Ta biết lòng ngươi cũng khó chịu, hơn nữa, là hắn sai.”

Theo lý mà nói, đêm nay khi Đoạn Hinh Ninh nhận lấy tờ hôn thư máu của Hạ Tử Mặc, và đồng ý thành hôn, nhiệm vụ cuối cùng đã chính thức có hiệu lực, không cần phải đợi họ thành hôn.

Dù hai người sau này có hủy hôn, không thành hôn được cũng không sao.

Dù vậy, Lâm Thính vẫn cảm thấy mình không thể thay đổi được cốt truyện của họ. Bằng chứng là nàng đã nhắc nhở Đoạn Hinh Ninh cẩn thận đừng mang thai, vậy mà Đoạn Hinh Ninh đã làm mọi cách, nhưng cuối cùng vẫn có thai.

Vì thế nàng có giận cũng vô ích.

Nhưng dù rất rõ những đạo lý này, Lâm Thính vẫn không thể ngừng tức giận.

Đoạn Hinh Ninh đỏ hoe mắt, nức nở, nói chuyện đứt quãng: “Nhạc Duẫn, ngươi, ngươi có phải thấy ta vô dụng lắm không?”

Lâm Thính không mang khăn, lần này nàng dùng tay áo lau nước mắt cho Đoạn Hinh Ninh: “Sao lại khóc nữa rồi, đừng khóc. Người vô dụng là hắn, không phải ngươi.”

Đoạn Hinh Ninh càng nghĩ càng không kìm được nước mắt.

“Thế An hầu vì sao lại làm phản? Hắn là hầu gia, bệ hạ lại tin tưởng hắn như vậy.”

Lâm Thính thầm nghĩ, nàng vẫn đơn thuần như ngày nào: “Có những người khao khát quyền lực vô cùng, hắn là hầu gia thì sao chứ.”

“Nhạc Duẫn, có phải ngươi và nhị ca ta sớm biết chuyện này hay không ?” Đoạn Hinh Ninh phát hiện phản ứng của Lâm Thính không đúng. Người bình thường khi nghe tin người bên cạnh mình thông đồng với phản quân sẽ không bình tĩnh như vậy.

Lúc nàng biết chuyện, nàng còn không dám tin, còn hỏi Hạ Tử Mặc có phải đã lừa nàng không.

Lâm Thính rót một ly trà lạnh uống để hạ hỏa: “Ta cũng chỉ biết chuyện Hạ thế tử và Tạ Ngũ công tử qua lại sau khi đến An Thành thôi. Ta không biết sớm hơn ngươi bao nhiêu ngày đâu.”

“Nhị ca ta…”

Lâm Thính biết Đoạn Hinh Ninh muốn hỏi gì: “Nhị ca ngươi sẽ không báo chuyện này cho bệ hạ đâu.”

Mọi người đều biết, Cẩm Y Vệ trung thành với bệ hạ hơn bất kỳ quan viên nào trong triều. Đoạn Hinh Ninh ngạc nhiên: “Nhị ca ta nói thật sao?”

Lâm Thính bình tĩnh lại: “Nhị ca ngươi nếu muốn báo cho bệ hạ, đã sớm báo rồi.”

Đoạn Hinh Ninh lưỡng lự: “Nhị ca là Cẩm Y Vệ, sao lại bỏ mặc chuyện này, lừa dối bệ hạ? Chẳng lẽ nhị ca cũng muốn…” làm phản?

“Hắn không có.” Lâm Thính liếc nhìn ra ngoài sảnh chính, từ góc độ này có thể thấy các gia nhân đã rời đi, “Vết thương của Hạ thế tử hẳn đã được băng bó xong rồi, bây giờ ta sẽ cùng ngươi ra ngoài gặp hắn.”

Các nàng vừa bước ra sảnh chính, Hạ Tử Mặc đã nhìn thẳng về phía họ: “Lệnh Uẩn.”

Đoạn Hinh Ninh không đáp.

Hạ Tử Mặc toan nắm tay Đoạn Hinh Ninh, nhưng bị Lâm Thính chặn lại. Ánh mắt nàng lạnh lùng quét qua vết thương đang được băng bó của hắn: “Hạ thế tử có ý gì? Ngươi nghĩ Lệnh Uẩn là người tùy ý sai khiến, muốn gọi thì gọi, muốn đuổi thì đuổi sao?”

Bạn thân của nàng tai mềm, không kiên định thì biết làm sao? Nàng chỉ có thể cố gắng giành lại một chút thể diện cho Đoạn Hinh Ninh.

Hạ Tử Mặc trước hết nhìn về phía Đoạn Hinh Ninh, rồi lại nhìn xuống bụng nàng đang phẳng lì, khẽ giọng phủ nhận: “Đương nhiên là không, ta chỉ muốn tốt cho nàng.”