Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.6/10 từ 48 lượt Lâm Thính xuyên thư — mà cuốn tiểu thuyết nàng xuyên vào tuyệt đối không phải dành cho trẻ em. Nàng trở thành nữ phụ si tình thầm mến nam chính, nhưng lại định sẵn chỉ là một vai diễn cầu mà không được. Trong nguyên tác, nữ phụ không chỉ căm ghét nữ chính đoạt đi nam nhân của mình, mà còn ghét luôn huynh trưởng của nữ chính – Đoạn Linh – đến mức nghiến răng nghiến lợi. Cái gọi là ghét ai ghét cả tông chi họ hàng chính là như vậy. Lâu dần, nàng và hắn thành đôi oan gia trời sinh. Người trong kinh thành ai cũng biết Đoạn Linh là một vị công tử nổi danh: diện mạo như mỹ Bồ Tát, ra tay lại như sát thần, là dạng người quý khí đến mức không nhiễm bụi trần. Trong nguyên tác, hắn đến cuối cùng vẫn không lấy vợ, đến một bát canh thịt cũng chẳng có mà uống — tất cả đều nhờ “công lao” của Lâm Thính. Nàng là nữ phụ độc ác và ngu xuẩn tiêu chuẩn, những chiêu trò đối phó với hắn đều là hại người hại mình, vậy mà vẫn luôn tự nhận mình thông minh tuyệt đỉnh. Nhiệm vụ của Lâm Thính sau khi xuyên vào là… hoàn thành lại các tình tiết cốt truyện nữ phụ, mà phần lớn đều xoay quanh Đoạn Linh: Cốt truyện 1: Tỏ tình với Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 2: Nắm tay Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 3: Ôm Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 4: Hôn Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 5: …… Lâm Thính: “Đây là loại logic gì vậy trời?” Tưởng đã đến cốt truyện cuối cùng, không còn liên quan gì đến Đoạn Linh — nàng vì quá chấp niệm với nam chính nên định lén bỏ hợp hoan dược vào rượu, nhưng… Đêm đó, Đoạn Linh không biết từ đâu biết được kế hoạch, lấy ra lo thuốc Lâm Thính chuẩn bị dùng trên người nam chính, trước mặt nàng, nuốt xuống. Hắn thản nhiên cười: “Không phải ngươi muốn đi tìm hắn sao? Ngươi đi đi.” Nhưng Lâm Thính không thể rời khỏi căn phòng. Cũng chính đêm hôm đó, nàng mới biết: Đoạn Linh không chỉ thích “dạy dỗ” người bằng cách rất riêng, mà còn có… sở thích điên cuồng …. khác. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 121

Chương 121

Đầu óc Lâm Thính xoay chuyển rất nhanh, nàng cười cầu tài: “Vậy thì ngươi kính ta một ly được không?”

Đoạn Linh im lặng.

Hắn lẳng lặng nhìn nàng, vẫn không có ý định cầm lấy chén rượu.

Lâm Thính đoán mò: “Ngươi nghĩ hôm nay ta quá ân cần, có ý đồ với ngươi, nên đã bỏ thuốc vào rượu chăng? Vậy thì ngươi đã hiểu lầm ta rồi. Ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì gây tổn hại cho Đoạn đại nhân đâu.”

Nói đoạn, nàng ngửa cổ uống cạn chén rượu trong tay, sau đó dốc ngược chén xuống để chứng minh mình không giả vờ uống: “Ngươi thấy chưa?”

Đoạn Linh khẽ nói: “Ta biết rượu này không có độc, cũng không có thuốc. Cô nương không cần phải làm vậy.”

Bề ngoài Lâm Thính vẫn bình thản, nhưng lòng nàng đã nóng như lửa đốt: “Vậy vì sao ngươi không chịu uống rượu ta kính? Ngươi vẫn không chịu tha thứ cho ta của ngày xưa sao? Ta của ngày xưa quả thật rất đáng ghét…”

Hắn mỉm cười ngắt lời nàng: “Ta sắp phải lên đường đi Tô Châu, không tiện uống rượu.”

“Một hai chén cũng không được sao?”

Đoạn Linh không lay chuyển, uyển chuyển từ chối: “Tối nay ta sẽ khởi hành, vẫn là không uống thì hơn.”

Tối nay ư? Lâm Thính lập tức trợn tròn mắt, thiếu chút nữa không cầm nổi chén rượu: “Ngươi tối nay đã đi rồi sao? Không phải mai mới đi à?”

Hắn nhìn thấy hình ảnh mình phản chiếu trong mắt nàng: “Không ngờ cô nương lại hỏi thăm kỹ càng đến vậy, ngay cả việc bệ hạ cho ta đi lúc nào cũng biết rõ. Đúng là bệ hạ bảo ta mai đi, nhưng ta sẽ khởi hành sớm hơn.”

Lâm Thính như bị trăm móng vuốt cào xé trong lòng, lẩm bẩm: “Sớm quá, vậy khi nào ngươi trở về?”

Đào Chu nói là sớm thì một tháng, lâu thì ba tháng, nhưng nàng vẫn muốn xác nhận lại với Đoạn Linh, muốn có một câu trả lời chính xác từ hắn.

Đoạn Linh không để tâm lắm: “Ta đã thu xếp hành lý xong cả rồi, cũng không phải gấp gáp gì. Gặp cô nương xong, ta sẽ về phủ rồi lên đường. Còn khi nào trở lại thì ta chưa rõ. Thôi, ta không uống rượu nữa. Nếu cô nương không còn chuyện gì, ta xin phép về trước.”

Hắn đứng dậy, định bước ra ngoài.

Trong lúc gấp gáp, Lâm Thính vội vã kéo tay áo hắn lại: “Đoạn đại nhân!”

Đoạn Linh quay đầu lại, nàng đang dùng những ngón tay thon thả nắm chặt tay áo màu đỏ sẫm của hắn. Lòng bàn tay nàng, xuyên qua lớp vải, đang chạm vào những vết sẹo xấu xí, gồ ghề trên cổ tay hắn. Nàng không hề hay biết điều đó.

Ánh mắt hắn dừng lại trên bàn tay nàng, rồi từ từ di chuyển lên cánh tay, cuối cùng trở về khuôn mặt nàng: “Lâm Thất cô nương còn có chuyện gì sao?”

Lâm Thính cúi đầu, không nói gì.

Đầu ngón tay Đoạn Linh khẽ nhúc nhích: “Lâm Thất cô nương, rốt cuộc cô …”

Đột nhiên, không kịp phòng bị, Lâm Thính đưa hai tay lên, ôm lấy khuôn mặt hắn, ngẩng đầu hôn thẳng lên môi hắn. Cho dù môi và răng có va vào nhau, nàng cũng không buông ra.

Không hoàn thành nhiệm vụ hôn Đoạn Linh, nàng sẽ bị hệ thống xóa sổ. Hôn Đoạn Linh, nàng có thể sẽ bị hắn giết.

Đằng nào cũng là chết, nàng quyết định liều một phen. Dù sao thì bị xóa sổ là chắc chắn chết, còn bị hắn giết thì mới chỉ là “có thể”.

Khoảnh khắc cưỡng hôn hắn, đầu óc Lâm Thính trống rỗng, tim đập nhanh như trống bỏi. Lần này khác hẳn hai lần trước.

Lần đầu tiên hôn Đoạn Linh, hắn đã ngất đi vì khói lửa ở Hoàng Hạc Lâu. Lần thứ hai, có lệnh của Lương Vương, có thể nói là bị ép buộc.

Nhưng lần này, không có gì cả. Đoạn Linh hoàn toàn tỉnh táo, mà nàng lại chủ động hôn hắn.

Lâm Thính nhắm chặt mắt, đôi môi mềm mại dán chặt lên môi mỏng ấm áp của hắn. Cách vài ngày, nàng lại thầm đếm trong đầu: một giây, hai giây, ba giây, bốn giây, năm giây…

Hơi thở nóng bỏng của họ quấn quýt lấy nhau, như thể hòa làm một. Đoạn Linh hơi cứng người, hàng mi đen nhánh run rẩy, đồng tử đột ngột co lại. Khuôn mặt tuấn tú của hắn lần đầu tiên lộ ra vẻ ngơ ngác.

Rõ ràng hắn có thể đẩy Lâm Thính ra, hoặc dùng độc dược g**t ch*t nàng.

Nhưng bàn tay Đoạn Linh giơ lên giữa không trung, lại không thể hạ xuống. Các khớp ngón tay hắn trắng bệch, cảm nhận hơi thở ẩm ướt trên môi nàng đang ăn mòn hắn, từ bên ngoài vào sâu bên trong.

Bàn tay Lâm Thính ôm mặt hắn lúc nào đã dịch xuống cổ.

Cổ là nơi chứa mạch máu chính của con người. Chỉ cần một nhát dao khẽ lướt qua, máu tươi sẽ phun ra, khiến người ta chết nhanh chóng, không kịp mở miệng nói một lời. Đoạn Linh từng giết những tử tù trong nhà lao như vậy.

Nhưng Lâm Thính lại lướt qua cổ hắn, giống như lần trước, nàng đặt tay lên gáy hắn, những ngón tay thon dài đan vào mái tóc đen tuyền, vô thức lùa qua từng sợi. Nàng dùng một cách thức hoàn toàn chiếm thế chủ động, siết chặt nụ hôn này, không để nó gián đoạn.

Nàng muốn hôn hắn, chứ không phải muốn giết hắn. Đoạn Linh không thể khống chế mà lùi về sau một bước, Lâm Thính lập tức tiến lên, thuận thế đẩy hắn ngả vào bàn trà. Đồ dùng trên bàn rơi xuống đất, loảng xoảng, lăn lóc dưới chân họ.

Bình hoa cũng rơi xuống, vỡ tan trên nền nhà, những cánh hoa rơi tung tóe, đọng lại những hạt sương sớm.