Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.6/10 từ 48 lượt Lâm Thính xuyên thư — mà cuốn tiểu thuyết nàng xuyên vào tuyệt đối không phải dành cho trẻ em. Nàng trở thành nữ phụ si tình thầm mến nam chính, nhưng lại định sẵn chỉ là một vai diễn cầu mà không được. Trong nguyên tác, nữ phụ không chỉ căm ghét nữ chính đoạt đi nam nhân của mình, mà còn ghét luôn huynh trưởng của nữ chính – Đoạn Linh – đến mức nghiến răng nghiến lợi. Cái gọi là ghét ai ghét cả tông chi họ hàng chính là như vậy. Lâu dần, nàng và hắn thành đôi oan gia trời sinh. Người trong kinh thành ai cũng biết Đoạn Linh là một vị công tử nổi danh: diện mạo như mỹ Bồ Tát, ra tay lại như sát thần, là dạng người quý khí đến mức không nhiễm bụi trần. Trong nguyên tác, hắn đến cuối cùng vẫn không lấy vợ, đến một bát canh thịt cũng chẳng có mà uống — tất cả đều nhờ “công lao” của Lâm Thính. Nàng là nữ phụ độc ác và ngu xuẩn tiêu chuẩn, những chiêu trò đối phó với hắn đều là hại người hại mình, vậy mà vẫn luôn tự nhận mình thông minh tuyệt đỉnh. Nhiệm vụ của Lâm Thính sau khi xuyên vào là… hoàn thành lại các tình tiết cốt truyện nữ phụ, mà phần lớn đều xoay quanh Đoạn Linh: Cốt truyện 1: Tỏ tình với Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 2: Nắm tay Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 3: Ôm Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 4: Hôn Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 5: …… Lâm Thính: “Đây là loại logic gì vậy trời?” Tưởng đã đến cốt truyện cuối cùng, không còn liên quan gì đến Đoạn Linh — nàng vì quá chấp niệm với nam chính nên định lén bỏ hợp hoan dược vào rượu, nhưng… Đêm đó, Đoạn Linh không biết từ đâu biết được kế hoạch, lấy ra lo thuốc Lâm Thính chuẩn bị dùng trên người nam chính, trước mặt nàng, nuốt xuống. Hắn thản nhiên cười: “Không phải ngươi muốn đi tìm hắn sao? Ngươi đi đi.” Nhưng Lâm Thính không thể rời khỏi căn phòng. Cũng chính đêm hôm đó, nàng mới biết: Đoạn Linh không chỉ thích “dạy dỗ” người bằng cách rất riêng, mà còn có… sở thích điên cuồng …. khác. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 295

Chương 295

Đoạn Linh chầm chậm v**t v* tấm chăn được gấp gọn trên giường. Lâm Thính đã nằm trên đó rất lâu. Dù sau khi thành hôn nàng không còn ngủ ở đây nữa, nhưng xung quanh vẫn phảng phất hơi thở của nàng.

Hắn tham lam hít một hơi.

Đêm qua, hơi thở của Lâm Thính cứ quẩn quanh bên Đoạn Linh. Nàng ngủ vẫn không yên như thường lệ, luôn lăn qua lộn lại. Tấm chăn dễ bị bung ra, hắn đắp lại cho nàng chưa lâu thì nàng lại đạp ra.

Thật ra Đoạn Linh còn có cách khác để ngăn nàng đạp chăn, đó là dùng chăn bọc nàng lại, buộc chặt. Nhưng hắn đã không làm thế.

Đoạn Linh trằn trọc cả đêm không ngủ.

Hắn muốn xử lý cơn d*c v*ng đang cuồn cuộn trỗi dậy, nhưng lại ngay bên cạnh nàng, hắn nén lại, lặng lẽ giải tỏa, không đánh thức nàng, cũng không chạm vào nàng.

Gần rạng sáng, Đoạn Linh mới miễn cưỡng xử lý xong. Hắn vừa nằm xuống giường thì Lâm Thính lăn tới, hoàn toàn không che đậy gì. Trắng, hồng, đen, ba màu sắc đơn giản đan xen vào nhau, tạo thành một bức tranh cuộn khiến hắn không thể nào cưỡng lại.

Đoạn Linh nhịn không được ôm bức tranh đó vào lòng. Hắn không muốn làm gì, chỉ muốn ôm lấy Lâm Thính. Nhưng nàng lại đột nhiên đối mặt, đưa chân ôm lấy eo hắn.

Cơn d*c v*ng của hắn vừa đi lại quay lại.

Thế là hắn chiều theo d*c v*ng, mãi đến sau này, khi nhận thấy Lâm Thính có ý định rời đi, hắn mới dừng lại trước khi nàng kịp hành động.

Nghĩ đến đây, Đoạn Linh ngước lên nhìn Lâm Thính đang bưng trà đi về phía mình.

Lâm Thính đưa cho hắn một chén trà: “Chàng uống trà trước đi, nếu đói thì ăn một chút điểm tâm lót dạ.” Nàng sợ chậm trễ giờ hồi môn, để Lý Kinh Thu chờ quá lâu, nên đã không ăn sáng, Đoạn Linh cũng vậy.

Đoạn Linh “Ừm” một tiếng, ánh mắt lướt qua từng món đồ Lâm Thính từng sử dụng.

Lý Kinh Thu không bắt họ chờ lâu, rất nhanh đã tới gọi cả hai đi dùng bữa trưa. Bà không gọi Lâm Tam gia. Lâm Tam gia chủ động tới, cũng bị Lý Kinh Thu từ chối ngoài cửa, không nói với Đoạn Linh.

Nhưng Lý Kinh Thu cũng biết một công tử thế gia như hắn, những chuyện nội viện như thế này sao có thể không biết, huống chi hắn còn là Cẩm Y Vệ. chắc chắn hắn có thể nhìn ra được, chỉ là không vạch trần mà thôi.

Sau khi dùng bữa xong, Lâm Thính ở lại Lâm gia cho đến khi mặt trời lặn mới rời đi.

Lâm Tam gia nắm lấy thời cơ ra cửa tiễn họ, chuẩn bị nhắc đến chuyện thăng quan tiến chức của mình. Nhưng chưa kịp mở miệng, ông đã bị Lâm Thính ngáng một chân, té ngã xuống đất, cổ tay đập vào con sư tử đá trước cửa, bầm đỏ một mảng, đau đến không thốt nên lời.

Những người khác đều chú ý đến Đoạn Linh, gần như không ai để ý nàng đã làm gì. Ngay cả Lâm Tam gia cũng không biết là ai ngáng chân mình: “Ai? Ai ngáng ta? Láo xược!”

Lý Kinh Thu không hề lo lắng, chỉ thấy ông ta thật mất mặt trước mặt con rể, giọng điệu khó nén vẻ chán ghét: “Là tự ông đứng không vững thì có.”

Lâm Thính gọi hạ nhân đến khiêng ông ta vào, sau đó như không có chuyện gì xảy ra mà lên xe ngựa.

Đoạn Linh đã thấy toàn bộ quá trình Lâm Thính vươn chân ngáng ông ta. Hắn ngoái đầu nhìn lại Lâm Tam gia đang được hạ nhân khiêng đi. Ông ta kêu đau vài tiếng, còn định giãy giụa nói gì đó, nhưng đã bị Lý Kinh Thu bịt miệng, trông vô cùng chật vật.

Những người đứng ngoài phủ chỉ loáng thoáng nghe thấy Lâm Tam gia lẩm bẩm gọi: “Tử Vũ…” Giọng điệu của ông ta như đang có chuyện quan trọng muốn nói với Đoạn Linh.

Nhưng Đoạn Linh đã không để tâm. Hắn thong thả bước xuống thềm, theo Lâm Thính lên xe ngựa, rồi buông rèm xuống, che khuất mọi ánh mắt tò mò.

Ngồi trong xe ngựa, Lâm Thính vẫn có chút quyến luyến không rời Lý Kinh Thu. Nàng vén rèm cửa sổ bên hông xe lên, đưa mắt nhìn theo cho đến khi Lâm phủ dần khuất bóng.

Nàng vẫn chưa buông rèm, ánh mắt nhìn những người qua lại trên đường phố mà thất thần.

Một lát sau, xe ngựa tiến vào khu phố sầm uất.

Ánh mắt Lâm Thính bỗng chợt dừng lại. Không xa phía trước, nàng thấy Hạ Tử Mặc đang thất thểu bước đi trên đường, trong tay xách một bầu rượu. Nàng nhớ tới Đoạn Hinh Ninh từng nói hắn ra khỏi thành tìm phụ thân, lại liên lạc không được, bèn gọi xà phu dừng xe ngựa.

Đoạn Linh khẽ hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Lâm Thính đứng dậy, khom lưng định bước ra ngoài: “Ta thấy Hạ thế tử.”

Đoạn Linh cũng theo khe hở của rèm mà nhìn ra ngoài, thấy Hạ Tử Mặc. Hắn hỏi ngược lại: “Thế thì sao? Nàng đặc biệt bảo dừng xe, là muốn chào hỏi Hạ thế tử?”

“Không. Ta tìm hắn có việc.”

Lâm Thính đặt chân ra bậc cửa xe ngựa, quay đầu lại bổ sung một câu: “Là chuyện có liên quan đến Hinh Ninh.” Có những lời, nói trước mặt Đoạn Linh thì không tiện.

Đoạn Linh không truy vấn thêm.