Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.6/10 từ 48 lượt Lâm Thính xuyên thư — mà cuốn tiểu thuyết nàng xuyên vào tuyệt đối không phải dành cho trẻ em. Nàng trở thành nữ phụ si tình thầm mến nam chính, nhưng lại định sẵn chỉ là một vai diễn cầu mà không được. Trong nguyên tác, nữ phụ không chỉ căm ghét nữ chính đoạt đi nam nhân của mình, mà còn ghét luôn huynh trưởng của nữ chính – Đoạn Linh – đến mức nghiến răng nghiến lợi. Cái gọi là ghét ai ghét cả tông chi họ hàng chính là như vậy. Lâu dần, nàng và hắn thành đôi oan gia trời sinh. Người trong kinh thành ai cũng biết Đoạn Linh là một vị công tử nổi danh: diện mạo như mỹ Bồ Tát, ra tay lại như sát thần, là dạng người quý khí đến mức không nhiễm bụi trần. Trong nguyên tác, hắn đến cuối cùng vẫn không lấy vợ, đến một bát canh thịt cũng chẳng có mà uống — tất cả đều nhờ “công lao” của Lâm Thính. Nàng là nữ phụ độc ác và ngu xuẩn tiêu chuẩn, những chiêu trò đối phó với hắn đều là hại người hại mình, vậy mà vẫn luôn tự nhận mình thông minh tuyệt đỉnh. Nhiệm vụ của Lâm Thính sau khi xuyên vào là… hoàn thành lại các tình tiết cốt truyện nữ phụ, mà phần lớn đều xoay quanh Đoạn Linh: Cốt truyện 1: Tỏ tình với Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 2: Nắm tay Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 3: Ôm Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 4: Hôn Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 5: …… Lâm Thính: “Đây là loại logic gì vậy trời?” Tưởng đã đến cốt truyện cuối cùng, không còn liên quan gì đến Đoạn Linh — nàng vì quá chấp niệm với nam chính nên định lén bỏ hợp hoan dược vào rượu, nhưng… Đêm đó, Đoạn Linh không biết từ đâu biết được kế hoạch, lấy ra lo thuốc Lâm Thính chuẩn bị dùng trên người nam chính, trước mặt nàng, nuốt xuống. Hắn thản nhiên cười: “Không phải ngươi muốn đi tìm hắn sao? Ngươi đi đi.” Nhưng Lâm Thính không thể rời khỏi căn phòng. Cũng chính đêm hôm đó, nàng mới biết: Đoạn Linh không chỉ thích “dạy dỗ” người bằng cách rất riêng, mà còn có… sở thích điên cuồng …. khác. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 416

Chương 416

Bắt mạch xong, vị đại phu đối diện với ánh mắt Đoạn Linh, đôi mắt ông chớp chớp, giọng lắp bắp: "Thiếu… thiếu phu nhân… thời gian không còn nhiều."

Nghe xong, Đoạn Hinh Ninh đứng bên cạnh cũng ngất lịm, Phùng phu nhân vội vàng sai người đưa nàng về phòng nghỉ.

Phùng phu nhân nhìn về phía Đoạn Linh, lo lắng.

Hắn mặt không biểu tình, nhưng những ngón tay lại run rẩy.

Ngoài cửa sổ, một tiếng sấm vang lên bất chợt, cơn mưa lớn đổ xuống, giội rửa những mái ngói lưu ly và hoa cỏ trong sân. Cánh hoa đỏ rơi rụng đầy đất, tựa như máu tươi không thể nào rửa sạch.

Bầu trời nhanh chóng tối sầm lại. Gió lạnh mang theo hơi mưa táp vào, len lỏi qua cửa sổ, cắn nuốt đi hơi ấm trong phòng, mang đến sự hiu quạnh đến vô tận.

Đoạn Linh mặc khá mỏng, quần áo đơn bạc, nhưng hắn không cảm thấy lạnh. Hắn đứng bên mép giường, dõi theo Lâm Thính.

Phùng phu nhân ánh mắt lộ rõ sự lo lắng, nhưng bà vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: "Tử Vũ, chuyện này là sao vậy?" Bà cũng có nghe nói về việc Đoạn Linh luôn mang Lâm Thính theo bên mình, không rời nửa bước. Hắn ở bên nàng như hình với bóng, chắc hẳn phải hiểu rõ tình trạng của nàng.

Hắn không trả lời bà.

Phùng phu nhân thấy vậy, quay sang hỏi đại phu: "Đại phu, ngài hãy xem lại cho nàng một lần nữa."

Bà cũng nghi ngờ vị đại phu này đã bắt mạch sai. Lâm Thính rất ít khi bị ốm, lại khỏe mạnh như vậy, sao có thể đột ngột “thời gian không còn nhiều”?

Vị đại phu biết thân phận của họ, không dám chậm trễ. Theo lời Phùng phu nhân, ông lại bắt mạch một lần nữa, nhưng kết luận vẫn không hề thay đổi.

Ông đành cứng rắn thuật lại lời nói vừa rồi, nhưng lại không muốn nói quá chắc chắn: "Có lẽ là y thuật của tại hạ kém cỏi, phu nhân có thể tìm lương y khác xem giúp thiếu phu nhân."

Phùng phu nhân nhắm mắt lại, thở dài. Bà sai người đưa đại phu đi.

Đoạn phụ đi đi lại lại trong phòng, sợ Phùng phu nhân lo lắng quá độ mà ngã bệnh, liền nói: "Nàng đừng quá lo lắng. Ta sẽ sai người đi thỉnh tất cả đại phu giỏi trong kinh thành."

Ông đi tới trước mặt bà, nắm lấy tay bà: "Vị đại phu này không phải cũng nói có thể do y thuật của ông ấy không cao. Nàng hãy về nghỉ ngơi trước đi, có tin tức gì ta sẽ báo cho nàng biết."

Phùng phu nhân không nói gì, hất tay ông ra, ngồi xuống một chiếc ghế gần đó, chờ Lâm Thính tỉnh lại.

Đoạn phụ không nói thêm gì nữa.

Một lúc lâu sau, Đoạn Linh như vừa bừng tỉnh: "Hai người không cần đi tìm đại phu nữa đâu."

Phùng phu nhân không thể tin được: "Tử Vũ, lời con nói là có ý gì? Nếu Nhạc Duẫn thực sự bị bệnh, chúng ta phải tìm cách chữa cho nàng…"

Đoạn Linh chỉnh lại chăn cho Lâm Thính: "Con đã tìm rồi, họ đều nói vô phương cứu chữa."

Đoạn phụ vỗ bàn đứng phắt dậy, mặt cau mày có: "Con! Con nói thế là sao? Chuyện lớn như vậy, tại sao lại giấu chúng ta! Con đừng tưởng rằng mình làm Chỉ huy Thiêm sự Cẩm Y Vệ thì có thể lo liệu mọi chuyện."

Phùng phu nhân lo lắng cho Lâm Thính, lại không thể chịu nổi việc Đoạn phụ lúc này vẫn bày ra cái vẻ "lão phụ thân" để dạy dỗ con trai. Bà hiếm khi mất bình tĩnh như thế: "Ông im miệng cho ta!"

"Ta nói sai cái gì? Chuyện lớn như vậy, sao có thể giấu chúng ta?"

Lời này vừa nói ra, ánh mắt Phùng phu nhân nhìn ông đầy hận ý không hề che giấu, bà gằn từng chữ một: "Ông có tư cách gì mà giáo huấn Tử Vũ? Năm xưa, ông chẳng phải cũng đã lừa dối ta, đem nó đi làm dược nhân đó sao?"

Đoạn phụ á khẩu, không đáp lại được. Một lát sau, ông khẽ nói: "Ta làm vậy là vì Tử Vũ." Chỉ là không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế này.

Phùng phu nhân quay mặt đi, không muốn đối diện với ông.

Đoạn Linh không nhìn hai người họ, khẽ nói: "Hai người làm ồn ảnh hưởng nàng ấy nghỉ ngơi, có thể ra ngoài trước được không?"

Đoạn phụ nhíu mày, trợn mắt: "Con!"

"Vậy chúng ta ra ngoài trước." Phùng phu nhân bỏ đi sự dịu dàng thường ngày, bà lạnh lùng liếc nhìn Đoạn phụ như một lời cảnh cáo, rồi bước ra ngoài.

Đoạn phụ cũng đi theo.

Trong phòng trở lại vẻ tĩnh lặng vốn có, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng mưa gió ngoài phòng và tiếng than lửa đang cháy trong lò sưởi. Đoạn Linh ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng v**t v* mái tóc dài của Lâm Thính đang buông lơi trên gối, rồi theo mái tóc chạm vào mặt nàng: "Lâm Nhạc Duẫn."

Lâm Thính không đáp lại.

Giờ phút này, nàng hoàn toàn không nghe thấy Đoạn Linh nói gì, cũng không nhìn thấy vẻ mặt của hắn.

Một lát sau, Đoạn Linh lại gọi tên nàng, nhưng vẫn không có tiếng đáp. Hắn lấy tay nàng ra khỏi chăn, những ngón tay ấm áp đan vào những ngón tay lạnh giá của nàng, mười ngón tay đan chặt.

Trong lòng Đoạn Linh, một nỗi đau thấu tim đang len lỏi. Nó kéo theo toàn bộ cơ thể hắn, khiến hắn đau đớn hơn cả những lúc trở thành dược nhân.

Dù vậy, vẻ mặt hắn vẫn không thay đổi nhiều. Hắn áp mặt mình lên mặt nàng.

Nàng vẫn bất động.