Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.6/10 từ 48 lượt Lâm Thính xuyên thư — mà cuốn tiểu thuyết nàng xuyên vào tuyệt đối không phải dành cho trẻ em. Nàng trở thành nữ phụ si tình thầm mến nam chính, nhưng lại định sẵn chỉ là một vai diễn cầu mà không được. Trong nguyên tác, nữ phụ không chỉ căm ghét nữ chính đoạt đi nam nhân của mình, mà còn ghét luôn huynh trưởng của nữ chính – Đoạn Linh – đến mức nghiến răng nghiến lợi. Cái gọi là ghét ai ghét cả tông chi họ hàng chính là như vậy. Lâu dần, nàng và hắn thành đôi oan gia trời sinh. Người trong kinh thành ai cũng biết Đoạn Linh là một vị công tử nổi danh: diện mạo như mỹ Bồ Tát, ra tay lại như sát thần, là dạng người quý khí đến mức không nhiễm bụi trần. Trong nguyên tác, hắn đến cuối cùng vẫn không lấy vợ, đến một bát canh thịt cũng chẳng có mà uống — tất cả đều nhờ “công lao” của Lâm Thính. Nàng là nữ phụ độc ác và ngu xuẩn tiêu chuẩn, những chiêu trò đối phó với hắn đều là hại người hại mình, vậy mà vẫn luôn tự nhận mình thông minh tuyệt đỉnh. Nhiệm vụ của Lâm Thính sau khi xuyên vào là… hoàn thành lại các tình tiết cốt truyện nữ phụ, mà phần lớn đều xoay quanh Đoạn Linh: Cốt truyện 1: Tỏ tình với Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 2: Nắm tay Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 3: Ôm Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 4: Hôn Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 5: …… Lâm Thính: “Đây là loại logic gì vậy trời?” Tưởng đã đến cốt truyện cuối cùng, không còn liên quan gì đến Đoạn Linh — nàng vì quá chấp niệm với nam chính nên định lén bỏ hợp hoan dược vào rượu, nhưng… Đêm đó, Đoạn Linh không biết từ đâu biết được kế hoạch, lấy ra lo thuốc Lâm Thính chuẩn bị dùng trên người nam chính, trước mặt nàng, nuốt xuống. Hắn thản nhiên cười: “Không phải ngươi muốn đi tìm hắn sao? Ngươi đi đi.” Nhưng Lâm Thính không thể rời khỏi căn phòng. Cũng chính đêm hôm đó, nàng mới biết: Đoạn Linh không chỉ thích “dạy dỗ” người bằng cách rất riêng, mà còn có… sở thích điên cuồng …. khác. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 327

Chương 327

Lâm Thính dường như cũng cảm nhận được, các ngón tay nàng cuộn tròn lại, vô thức nắm lấy tay Đoạn Linh, rũ mắt nhìn vòng eo cong xuống của hắn.

Nàng gần như có thể xác định, mình không phải chỉ có chút thích sự gần gũi của Đoạn Linh, mà là thật sự … rất thích. Thích sự thân mật bản năng này, không có bất kỳ mục đích nào khác.

Lông mi Lâm Thính khẽ run.

Tình cảm với một người có thể chia thành yêu thích về mặt sinh lý và tâm lý. Nàng đang nảy sinh tình cảm sinh lý với Đoạn Linh, bất giác bị vẻ ngoài, hơi thở và cơ thể của hắn hấp dẫn, muốn được ở gần hắn.

Nghĩ đến đây, Lâm Thính vô thức siết chặt tay Đoạn Linh, móng tay lướt qua mu bàn tay hắn rồi lại buông ra, để lại vài vệt đỏ mờ.

Vệt đỏ hiện lên rất rõ trên làn da trắng ngần của hắn.

Một lát sau, Đoạn Linh nâng người lên, hôn nhẹ lên môi Lâm Thính, rồi buông tay nàng, nhưng lại ấn chặt gáy nàng. Hai cánh môi kề sát, lưỡi không ngừng cọ xát, ấm áp lại có chút ướt át.

Lâm Thính đưa hai tay ôm lấy eo Đoạn Linh, ngẩng đầu hôn lại hắn, chủ động đưa lưỡi vào miệng chàng. Đoạn Linh cam tâm tình nguyện để nàng lấn lướt, hơn nữa còn vô cùng vui vẻ.

Nước trong bồn tắm đã dần lạnh, nhưng nàng đã không còn ở đó nữa, nàng đã được đưa lên giường.

Lâm Thính được đắp chăn mỏng, không còn thấy lạnh, ngược lại còn thấy nóng lên vì nụ hôn của Đoạn Linh. Hắn vẫn hôn nàng, lúc gần lúc xa, như một sợi lông chim ban đầu chỉ khẽ lướt qua trái tim nàng, nhưng giờ đây lại để lại một dấu vết thật sâu.

Ánh nến trong phòng lúc sáng lúc tối, đổ bóng lên cơ thể họ, khiến họ lúc chìm vào bóng tối, lúc lại lộ ra dưới ánh sáng.

Đoạn Linh vẫn hôn, c*n l** kh** m** Lâm Thính, cứ thế gia tăng nụ hôn. Hắn mất kiểm soát nhưng vẫn cố kiềm chế, l**m láp đôi môi nàng, chậm rãi nuốt chửng, không bỏ sót một chỗ nào. Hắn dường như không thấy chán, lại càng cảm thấy không đủ.

Hắn gần như bị ám ảnh bởi sự gần gũi này.

Lâm Thính đang nằm, Đoạn Linh lại như thường lệ ôm nàng ngồi lên người hắn, khiến nàng ở thế chủ động, hôn chàng từ trên xuống.

Đoạn Linh vẫn thích "bị động" đón nhận nụ hôn của Lâm Thính như vậy, muốn cảm nhận hình bóng nàng phủ lên người hắn. Dù không thể che phủ hoàn toàn, nhưng cũng đủ che đi một nửa, như thể nàng đại phát từ bi, thu nhận hắn vào cơ thể mình, để hắn dừng lại nơi đó.

Lâm Thính quen thuộc và tự nhiên, cong eo hôn Đoạn Linh. Đôi tay không biết đặt ở đâu, thuận theo bản năng, nàng luồn vào mái tóc dài buông xõa của chàng, rồi từ từ lướt qua, nắm lấy sau gáy hắn.

Gáy là nơi gần với mệnh môn, là điểm yếu và cũng là nơi nhạy cảm nhất của con người.

Đối với Đoạn Linh cũng vậy.

Đoạn Linh trời sinh đa nghi, không bao giờ giao mệnh môn của mình cho người khác. Nhưng hắn đã không chỉ một lần để Lâm Thính nắm lấy sau gáy. Mỗi lần như vậy, hắn đều không muốn phản kháng, chỉ muốn nàng nắm giữ lâu hơn, thậm chí còn nảy ra ý nghĩ chết dưới tay nàng cũng được.

Nếu Lâm Thính ra tay giết hắn, máu hắn có khả năng sẽ bắn lên người nàng, nàng sẽ nhuộm máu hắn… Đoạn Linh thấy vui sướng, nàng đang làm chủ cơ thể hắn, làm chủ cả sinh mạng hắn.

Hắn ngước cổ lên, yết hầu khẽ nuốt xuống, th* d*c, khe khẽ rên vài tiếng.

Lần này, Lâm Thính nghe tiếng thở dài khó nhịn của Đoạn Linh, cảm thấy mình đã hoàn toàn có thể chấp nhận chuyện phòng the với hắn.

Một cơn gió luồn qua khe cửa sổ bằng gỗ, thổi tắt ánh nến trong phòng. Xung quanh trở nên tối om. Chiếc khăn quấn cổ tay và áo ngoài của Đoạn Linh rơi xuống đất.

Đúng lúc này, Đoạn Linh nhìn thấy những vết sẹo vặn vẹo gớm ghiếc trên cổ tay mình.

Dù lúc này căn phòng đã tối, nhưng khi mắt đã quen với bóng tối, người ta vẫn có thể nhìn rõ mọi vật. Những vết sẹo của hắn không thể che giấu trong bóng đêm, mà cứ lộ ra trước mắt.

Màu sẹo tuy đã mờ đi, nhưng vẫn không biến mất, chúng cứ như những con sâu xấu xí và ghê tởm, in hằn trên làn da hắn, uốn lượn, khiến người ta khó lòng bỏ qua.

Đoạn Linh nắm chặt bàn tay thành quyền.

Lâm Thính rời tay khỏi tóc Đoạn Linh, không muốn đan mười ngón tay với hắn nữa, vì như vậy sẽ khiến nàng run sợ. Nàng muốn chuyển sang nắm cổ tay hắn để điều chỉnh tư thế hôn.

Đoạn Linh lại né tránh.

Lâm Thính đứng phía trên hắn, chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy mọi thứ, không sót một chi tiết nào.

Đoạn Linh đưa tay che mắt Lâm Thính lại, mọi hành động cũng dừng hẳn. Nếu đêm nay tiếp tục, nàng sẽ thấy hoặc cảm nhận được vết sẹo trên cổ tay hắn khi cơ thể họ dán chặt vào nhau.

Khi đó, có che mắt cũng vô ích.

Hắn không muốn mặc quần áo khi thân mật với Lâm Thính, làm vậy nàng sẽ nghi ngờ. Hắn thầm nghĩ nên đợi thêm vài ngày, đợi thuốc quý Tây Vực mang tới, xóa hết vết sẹo rồi mới tính chuyện phòng the. Trong những ngày này, hắn cũng có thể học cách che giấu h*m m**n.

Đoạn Linh hiện tại đang phát bệnh, khi đối diện với Lâm Thính, hắn sẽ hoàn toàn mất kiểm soát, mỗi lúc một nghiêm trọng hơn, không thể kiềm chế được sức lực. Vài lần trước hắn đã làm rách khăn của nàng.

Hắn không thể để Lâm Thính phát hiện ra. Ngay cả bản thân hắn còn chán ghét cơn nghiện này, nói gì đến nàng.

Ánh mắt Đoạn Linh trở nên tối tăm.

Lâm Thính đột nhiên bị hắn che mắt, không hiểu chuyện gì: “Sao vậy?” Chẳng lẽ hắn muốn chơi trò bịt mắt với nàng?

Đoạn Linh bỏ tay ra, rời khỏi giường, quay lưng lại với nàng, lấy quần áo mặc vào.

Không làm nữa sao?

Lâm Thính nhìn Đoạn Linh mặc quần áo, càng ngỡ ngàng. Đêm nay nàng đã nghĩ hắn sẽ đi đến bước cuối cùng, bù đắp cho đêm động phòng. Không ngờ chàng lại đột nhiên dừng lại. Nhưng nàng vẫn không nói gì.