Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.6/10 từ 48 lượt Lâm Thính xuyên thư — mà cuốn tiểu thuyết nàng xuyên vào tuyệt đối không phải dành cho trẻ em. Nàng trở thành nữ phụ si tình thầm mến nam chính, nhưng lại định sẵn chỉ là một vai diễn cầu mà không được. Trong nguyên tác, nữ phụ không chỉ căm ghét nữ chính đoạt đi nam nhân của mình, mà còn ghét luôn huynh trưởng của nữ chính – Đoạn Linh – đến mức nghiến răng nghiến lợi. Cái gọi là ghét ai ghét cả tông chi họ hàng chính là như vậy. Lâu dần, nàng và hắn thành đôi oan gia trời sinh. Người trong kinh thành ai cũng biết Đoạn Linh là một vị công tử nổi danh: diện mạo như mỹ Bồ Tát, ra tay lại như sát thần, là dạng người quý khí đến mức không nhiễm bụi trần. Trong nguyên tác, hắn đến cuối cùng vẫn không lấy vợ, đến một bát canh thịt cũng chẳng có mà uống — tất cả đều nhờ “công lao” của Lâm Thính. Nàng là nữ phụ độc ác và ngu xuẩn tiêu chuẩn, những chiêu trò đối phó với hắn đều là hại người hại mình, vậy mà vẫn luôn tự nhận mình thông minh tuyệt đỉnh. Nhiệm vụ của Lâm Thính sau khi xuyên vào là… hoàn thành lại các tình tiết cốt truyện nữ phụ, mà phần lớn đều xoay quanh Đoạn Linh: Cốt truyện 1: Tỏ tình với Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 2: Nắm tay Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 3: Ôm Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 4: Hôn Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 5: …… Lâm Thính: “Đây là loại logic gì vậy trời?” Tưởng đã đến cốt truyện cuối cùng, không còn liên quan gì đến Đoạn Linh — nàng vì quá chấp niệm với nam chính nên định lén bỏ hợp hoan dược vào rượu, nhưng… Đêm đó, Đoạn Linh không biết từ đâu biết được kế hoạch, lấy ra lo thuốc Lâm Thính chuẩn bị dùng trên người nam chính, trước mặt nàng, nuốt xuống. Hắn thản nhiên cười: “Không phải ngươi muốn đi tìm hắn sao? Ngươi đi đi.” Nhưng Lâm Thính không thể rời khỏi căn phòng. Cũng chính đêm hôm đó, nàng mới biết: Đoạn Linh không chỉ thích “dạy dỗ” người bằng cách rất riêng, mà còn có… sở thích điên cuồng …. khác. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 209

Chương 209

Ước chừng qua nửa khắc, có Cẩm y vệ gõ cửa bước vào. Họ không thấy Lâm Thính, chỉ chắp tay hành lễ với Đoạn Linh, vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Đoạn đại nhân, có đề kỵ gặp chuyện rồi.”

Lâm Thính thấy có người vào, liền dịch người vào sâu hơn trong sập, dùng màn trúc che khuất mình.

Đoạn Linh: “Chuyện gì?”

“Mấy ngày trước, bỗng nhiên có hơn mười đề kỵ thân thể nóng ran. Hôm nay, da dẻ họ bắt đầu thối rữa. Đại phu bó tay, một trong số họ đã qua đời.”

Hắn vẫn thản nhiên, gõ lên hồ sơ trên bàn, giọng nói nhàn nhạt: “Trước hết tập trung bọn họ lại, đưa đến một nơi để an trí.”

Cẩm y vệ vâng lời.

Sau tấm màn trúc, sắc mặt Lâm Thính biến đổi.

Là ôn dịch. Trận ôn dịch trong nguyên tác sắp tới rồi. Nàng không biết nguồn cơn cụ thể của nó là gì nên không thể ngăn cản, chỉ biết trận dịch này sẽ cướp đi sinh mạng của rất nhiều người.

Hơn nữa, vì nó bùng phát ở kinh thành nên ảnh hưởng càng lớn hơn. Cuối cùng, ngay cả các phi tần trong cung cũng nhiễm bệnh, khiến lòng dân đại loạn.

Lâm Thính thò đầu ra khỏi tấm màn trúc, nhìn Đoạn Linh và mấy Cẩm y vệ vừa vào.

Ánh mắt Đoạn Linh vô tình lướt qua cái đầu đang ló ra khỏi màn trúc, chỉ thấy dải lụa đỏ trên tóc nàng thấp thoáng lơ lửng giữa không trung. Bàn tay hắn khẽ động, hắn dời mắt đi, hỏi Cẩm y vệ: “Mười mấy đề kỵ này đều đã đi qua những đâu?”

Cẩm y vệ: “Phố Đông. Mấy ngày trước, đội đề kỵ này đi tuần tra ở Phố Đông. Ngày hôm sau khi trở về thì lần lượt xuất hiện triệu chứng nóng sốt.”

Đoạn Linh từ từ gấp hồ sơ lại: “Phố Đông có ai bị nóng sốt, da thịt thối rữa không?”

Trước khi đến tìm hắn, họ đã đi điều tra qua: “Hiện tại đã biết, có vài người. Triệu chứng của họ hoàn toàn giống với các đề kỵ.”

“Bắt tất cả lại.”

Cẩm y vệ hơi do dự: “Tùy tiện bắt người e rằng không thỏa đáng?” Những vị ngôn quan trong triều chỉ cần tìm được cơ hội sẽ tâu lên.

Đoạn Linh mặt không đổi sắc, vẻ như không để tâm mà nói: “Vậy lấy lý do có án kiện cần họ hợp tác, bắt tất cả lại, chờ xác định rõ đây là bệnh gì thì mới quyết định.”

Cẩm y vệ vâng mệnh rời đi.

Họ vừa đi khỏi, Lâm Thính liền bước ra khỏi màn trúc, đi đến trước mặt hắn, nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định: “Ta vừa nghe thấy.”

Đoạn Linh nhướng mày nhìn nàng: “Ta biết ngươi không cố ý.”

“Ta muốn nói không phải chuyện đó. Ta muốn nói, ngươi có cảm thấy đây giống như ôn dịch không? Phố Đông có người bị nóng sốt, da thịt thối rữa, mười mấy đề kỵ đi tuần ở đó về cũng lần lượt xuất hiện những triệu chứng này.”

Nếu phát hiện ôn dịch sớm, xử lý sớm, thì sẽ không chết nhiều người như vậy.

Lâm Thính nói tiếp: “Thật không giấu gì ngươi, trước đây ta có đọc qua một cuốn sách có đề cập đến một loại bệnh tương tự. Trên đó nói đây là một loại ôn dịch rất hiếm gặp.”

Đoạn Linh: “Sách gì?”

Nàng vắt óc bịa chuyện: “Quên rồi. Ngươi cũng biết, ta rất thích đọc sách, lại còn mở cả Thư trai. Ngày thường ta tiếp xúc với rất nhiều sách, có một vài cuốn chỉ xem qua vài lần rồi thôi.”

Hắn không biết là tin hay không, chỉ chăm chú nhìn nàng: “Có cách nào để chữa trị không?”

Lâm Thính lắc đầu: “Sách không đề cập đến cách chữa trị dứt điểm, nhưng có nói về một biện pháp tạm thời để ngăn chặn, đó là nấu rễ chàm để uống. Ngươi có thể hỏi các đại phu rồi cho họ thử xem.”

Đoạn Linh “Ừ” một tiếng, nhìn về phía chiếc đồng hồ nước bằng đồng, tháo mũ quan trên đầu xuống: “Giờ tan trực đã tới. Ngươi ra ngoài nhà chính đợi ta một lát, ta thay y phục, rồi sẽ đưa ngươi về phủ.”

Thấy Đoạn Linh muốn thay quần áo, nàng lập tức quay lưng đi ra ngoài, còn đóng cửa lại, không có ý định nhìn trộm, mặc dù nàng đã sớm nhìn hắn từ trên xuống dưới rồi.

Đoạn Linh thay y phục rất nhanh. Lâm Thính không đợi lâu, hắn đã đẩy cửa bước ra.

Hắn nói: “Đi thôi.”

Lâm Thính đi bên cạnh Đoạn Linh, sự chênh lệch chiều cao của hai người rất rõ ràng. Một cơn gió nhẹ thổi qua, dải lụa trên tóc nàng bay lên, lướt qua vai hắn. Vạt váy đỏ thẫm cùng cạp váy rủ xuống bên hông cũng lướt qua chiếc áo gấm màu xanh nhạt của hắn.

Trước cổng Bắc Trấn Phủ Tư có một chiếc xe ngựa dừng sẵn, hiển nhiên là do Đoạn Linh đã sắp xếp.

Lâm Thính đứng trên bậc thềm nhìn xuống chiếc xe ngựa phía dưới: “Thật ra ngươi không cần phải đích thân đưa ta về đâu, ta tự đi về được mà.” Đoạn gia và Lâm gia ở hai hướng ngược nhau, không cùng đường.

Đoạn Linh: “Ngươi không phải thích ta sao? Cớ gì lại không muốn ta đưa ngươi về?”

Đây là lần thứ ba hắn nhắc đến những lời này trong hôm nay. Lâm Thính nghe đến mức tai tê dại, nghi ngờ Đoạn Linh cố tình trêu chọc, nhưng nhìn biểu cảm của hắn lại nghiêm túc, như thể hắn thật sự đang thắc mắc vì sao tình cảm của nàng lại khác với người khác.