Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.6/10 từ 48 lượt Lâm Thính xuyên thư — mà cuốn tiểu thuyết nàng xuyên vào tuyệt đối không phải dành cho trẻ em. Nàng trở thành nữ phụ si tình thầm mến nam chính, nhưng lại định sẵn chỉ là một vai diễn cầu mà không được. Trong nguyên tác, nữ phụ không chỉ căm ghét nữ chính đoạt đi nam nhân của mình, mà còn ghét luôn huynh trưởng của nữ chính – Đoạn Linh – đến mức nghiến răng nghiến lợi. Cái gọi là ghét ai ghét cả tông chi họ hàng chính là như vậy. Lâu dần, nàng và hắn thành đôi oan gia trời sinh. Người trong kinh thành ai cũng biết Đoạn Linh là một vị công tử nổi danh: diện mạo như mỹ Bồ Tát, ra tay lại như sát thần, là dạng người quý khí đến mức không nhiễm bụi trần. Trong nguyên tác, hắn đến cuối cùng vẫn không lấy vợ, đến một bát canh thịt cũng chẳng có mà uống — tất cả đều nhờ “công lao” của Lâm Thính. Nàng là nữ phụ độc ác và ngu xuẩn tiêu chuẩn, những chiêu trò đối phó với hắn đều là hại người hại mình, vậy mà vẫn luôn tự nhận mình thông minh tuyệt đỉnh. Nhiệm vụ của Lâm Thính sau khi xuyên vào là… hoàn thành lại các tình tiết cốt truyện nữ phụ, mà phần lớn đều xoay quanh Đoạn Linh: Cốt truyện 1: Tỏ tình với Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 2: Nắm tay Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 3: Ôm Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 4: Hôn Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 5: …… Lâm Thính: “Đây là loại logic gì vậy trời?” Tưởng đã đến cốt truyện cuối cùng, không còn liên quan gì đến Đoạn Linh — nàng vì quá chấp niệm với nam chính nên định lén bỏ hợp hoan dược vào rượu, nhưng… Đêm đó, Đoạn Linh không biết từ đâu biết được kế hoạch, lấy ra lo thuốc Lâm Thính chuẩn bị dùng trên người nam chính, trước mặt nàng, nuốt xuống. Hắn thản nhiên cười: “Không phải ngươi muốn đi tìm hắn sao? Ngươi đi đi.” Nhưng Lâm Thính không thể rời khỏi căn phòng. Cũng chính đêm hôm đó, nàng mới biết: Đoạn Linh không chỉ thích “dạy dỗ” người bằng cách rất riêng, mà còn có… sở thích điên cuồng …. khác. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 116

Chương 116

Một tia chớp lóe lên xé tan màn trời, tiếp theo là tiếng sấm ầm ầm vang vọng, mưa tuôn xối xả. Cả kinh thành chìm trong một màu u ám, nước mưa chảy lênh láng trên mặt đất, ngập cả giày người đi.

Lại một tiếng sấm nữa vang lên, trên đường vang vọng tiếng vó ngựa dồn dập. Một đội Cẩm Y Vệ cưỡi ngựa dầm mưa mà tới, tuần tra bên trong thành như thường lệ.

Cẩm Y Vệ dẫn đầu có khuôn mặt tuấn tú, mày kiếm mắt ngọc. Hắn ngồi trên lưng ngựa, tay cầm dây cương, bộ phi ngư phục màu đỏ đã ướt một nửa. Trông hắn không giống một người đang đi tuần, mà giống một chàng Thám Hoa đang thong thả dạo phố hơn.

Không ít dân chúng ngước nhìn, thấy là Cẩm Y Vệ thì vội vàng né tránh.

Đoạn Linh vừa xuống ngựa, lính canh cổng thành đã lập tức chạy tới, che dù cho hắn, báo cáo tình hình hôm nay — vẫn chưa phát hiện ai khả nghi là Tạ gia ngũ công tử.

Cẩm Y Vệ nhận lệnh bắt Tạ gia ngũ công tử, nên những lính canh này phải phối hợp.

Đoạn Linh lướt nhìn hàng dài người chờ ra khỏi thành, rồi đi đến xem những lính canh khác đang kiểm tra thế nào, có lơ là nhiệm vụ không.

Người lính che dù cho hắn vội vàng đi theo sát, sợ mình bị bắt lỗi.

Lâm Thính nghe thấy động tĩnh phía sau, cẩn thận quay đầu lại nhìn, vừa hay chạm mắt với Đoạn Linh đang đi tới. Nàng không khỏi căng thẳng.

Mưa như trút nước, sấm sét ầm ầm vang lên, đúng lúc ấy, họ lướt qua nhau.

Lâm Thính cố gắng kiểm soát ánh mắt, không để nó nhìn lung tung. Vì thế nàng không hề thấy, khi đi qua bên cạnh nàng, Đoạn Linh đã khựng lại một nhịp rồi mới bước tiếp.

Đoạn Linh đi qua hàng người dài dằng dặc, tới trước cổng thành. Lính canh thấy bộ phi ngư phục của hắn thì vội cúi chào: “Đại nhân.”

Hắn mỉm cười dịu dàng, trông rất dễ gần: “Các ngươi cứ tiếp tục làm việc, đừng để ý đến ta.”

“Vâng ạ.”

Đoàn người ra khỏi thành chia thành hai hàng. Bốn lính canh phụ trách một hàng, hai người cầm bức họa truy nã Tạ gia ngũ công tử, nhìn mặt người dân, hai người còn lại kiểm tra giấy thông hành.

Trước khi Đoạn Linh đến, lính canh làm việc uể oải, kiểm tra giấy thông hành cũng không mấy cẩn thận. Hắn đến rồi, họ mới lấy lại tinh thần, nghiêm túc kiểm tra từng người.

Tốc độ kiểm tra nhanh hơn hẳn, chẳng mấy chốc đã đến lượt Lâm Thính.

Lính canh: “Ngẩng mặt lên.”

Lâm Thính ngẩng đầu để họ xem, không ngờ Đoạn Linh lại đứng ngay sau lưng người lính kiểm tra. Nàng lại đối mặt với hắn, liền cố gắng tự nhiên mà dời ánh mắt đi.

Lính canh: “Đưa giấy thông hành ra.”

Lâm Thính lấy giấy thông hành, người lính nhận lấy xem xét, xác nhận không có vấn đề gì mới cho qua: “Được rồi, ngươi đi đi. Tiếp theo.”

Đoạn Linh dường như không nhìn về phía nàng, tay cầm Tú Xuân đao, mắt nửa rũ xuống, nhìn vũng nước bẩn trên mặt đất, nghe người lính canh đầu hàng báo cáo.

Ngay khoảnh khắc bốn người họ sắp rời khỏi cổng thành, trên đường vang lên một tiếng hét át cả tiếng mưa: “Lương Vương có lệnh, lập tức đóng cổng thành! Lương Vương có lệnh, lập tức đóng cổng thành!”

“Ngăn bốn người kia lại!”

Sắc mặt Kim An Tại khẽ biến, hắn nhanh tay kéo Lâm Thính: “Chạy!” Họ vứt lại áo tơi cồng kềnh, dứt khoát lao ra khỏi thành. Chiếc váy xanh của Lâm Thính ướt sũng.

Sự việc xảy ra quá bất ngờ, mưa lại quá lớn, lính canh không phân biệt được ai với ai, chỉ nghe lệnh đóng cổng thành. Họ chỉ kịp đóng cổng, không kịp ngăn người lại.

Ngoài cổng thành, Kim An Tại chất vấn Tống công tử đang thở hổn hển: “Hôm nay trước khi đến gặp chúng ta, ngươi có đi đâu không?”

Tống công tử mặt trắng bệch: “Ta, ta đi mua ít lương khô ăn trên đường.”

Kim An Tại vẫn giữ được bình tĩnh, phân tích: “Chắc chắn là lúc ngươi đi mua lương khô đã lộ hành tung, nhưng Lương Vương biết có người giúp các ngươi, muốn bắt gọn cả lưới, nên đã phái người theo dõi ngươi, chứ không bắt ngay. Hắn đợi đến lúc các ngươi sắp ra khỏi thành mới ra tay, để các ngươi thấy hy vọng rồi lại thất vọng, lấy đó mà giày vò các ngươi.”

Ánh mắt hắn càng thêm lạnh lùng: “Nếu ngươi muốn mua lương khô, có thể nói trước với chúng ta, chúng ta sẽ chuẩn bị. Nhưng ngươi không hề nói, ngươi đã tự ý hành động!”

Tống công tử hối hận không kịp.

Ba ngày nay họ trốn chui trốn lủi, không dám ăn uống gì, chỉ sợ ra ngoài mua đồ sẽ bị người ta nhìn thấy. Lúc đến thư phòng đàm phán thì hoảng loạn, quên không nói. Hắn nghĩ hôm nay có thể rời đi rồi, tự mình mua chút lương khô chắc không sao, ai ngờ…

“Xin lỗi, đã liên lụy mọi người.”

Kim An Tại hỏi lại: “Lúc chúng ta ký khế ước, ta đã không nói với ngươi sao, trước khi ra khỏi thành, không được nói chuyện với người ngoài, càng không được mua đồ?”

Môi Tống công tử mấp máy, hốc mắt đỏ hoe, chỉ biết lặp đi lặp lại lời xin lỗi.