Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.6/10 từ 48 lượt Lâm Thính xuyên thư — mà cuốn tiểu thuyết nàng xuyên vào tuyệt đối không phải dành cho trẻ em. Nàng trở thành nữ phụ si tình thầm mến nam chính, nhưng lại định sẵn chỉ là một vai diễn cầu mà không được. Trong nguyên tác, nữ phụ không chỉ căm ghét nữ chính đoạt đi nam nhân của mình, mà còn ghét luôn huynh trưởng của nữ chính – Đoạn Linh – đến mức nghiến răng nghiến lợi. Cái gọi là ghét ai ghét cả tông chi họ hàng chính là như vậy. Lâu dần, nàng và hắn thành đôi oan gia trời sinh. Người trong kinh thành ai cũng biết Đoạn Linh là một vị công tử nổi danh: diện mạo như mỹ Bồ Tát, ra tay lại như sát thần, là dạng người quý khí đến mức không nhiễm bụi trần. Trong nguyên tác, hắn đến cuối cùng vẫn không lấy vợ, đến một bát canh thịt cũng chẳng có mà uống — tất cả đều nhờ “công lao” của Lâm Thính. Nàng là nữ phụ độc ác và ngu xuẩn tiêu chuẩn, những chiêu trò đối phó với hắn đều là hại người hại mình, vậy mà vẫn luôn tự nhận mình thông minh tuyệt đỉnh. Nhiệm vụ của Lâm Thính sau khi xuyên vào là… hoàn thành lại các tình tiết cốt truyện nữ phụ, mà phần lớn đều xoay quanh Đoạn Linh: Cốt truyện 1: Tỏ tình với Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 2: Nắm tay Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 3: Ôm Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 4: Hôn Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 5: …… Lâm Thính: “Đây là loại logic gì vậy trời?” Tưởng đã đến cốt truyện cuối cùng, không còn liên quan gì đến Đoạn Linh — nàng vì quá chấp niệm với nam chính nên định lén bỏ hợp hoan dược vào rượu, nhưng… Đêm đó, Đoạn Linh không biết từ đâu biết được kế hoạch, lấy ra lo thuốc Lâm Thính chuẩn bị dùng trên người nam chính, trước mặt nàng, nuốt xuống. Hắn thản nhiên cười: “Không phải ngươi muốn đi tìm hắn sao? Ngươi đi đi.” Nhưng Lâm Thính không thể rời khỏi căn phòng. Cũng chính đêm hôm đó, nàng mới biết: Đoạn Linh không chỉ thích “dạy dỗ” người bằng cách rất riêng, mà còn có… sở thích điên cuồng …. khác. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 58

Chương 58

Đoạn Linh cúi người xuống, cài lại thắt lưng, rồi cầm ấm trà trên bàn rót một ly. Hắn nhấp vài ngụm, dường như muốn uống trà giải rượu. Sau đó, hắn nhẹ nhàng nói: "Không sao, ngươi cũng đâu phải cố ý."

Lâm Thính nheo mắt lại. Nàng cảm thấy lời này của hắn có gì đó bất thường, nhưng không thể nắm bắt được.

Hắn quay đầu nhìn ly trà đang chầm chậm trôi những cánh lá. Ngón tay thon dài v**t v* hoa văn trên vành ly, rồi lại nhìn thẳng vào nàng: "Lâm Thất cô nương, giờ này ngươi không nên ở cùng Lệnh Uẩn sao? Sao lại một mình vào trong khoang thuyền thế này?"

"Ta thấy Hạ Thế tử và Lệnh Uẩn có chuyện muốn nói riêng, nên ta rời lầu thuyền đi dạo một chút." Lâm Thính đáp lời, trong lòng thầm lo lắng không biết kế hoạch của mình đã bị hắn nhìn thấu chưa.

Đoạn Linh sẽ không can thiệp vào chuyện tình cảm của Đoạn Hinh Ninh và Hạ Tử Mặc. Hắn thấy Hạ Tử Mặc cả ngày quấn quýt bên Đoạn Hinh Ninh, tìm đủ mọi cách để làm nàng vui, giống như một con chó vẫy đuôi lấy lòng chủ, cảm thấy có chút quái dị. Dù Đoạn Hinh Ninh là em ruột, nhưng Đoạn Linh không dành nhiều tình cảm cho nàng. Họ muốn làm gì thì làm, miễn là không để người khác cưỡi lên đầu Đoạn gia là được.

Nghe xong lời Lâm Thính nói, Đoạn Linh vẫn giữ thái độ hòa nhã: "Ngươi quả là người tri kỷ."

Lâm Thính không biết hắn đang khen hay đang châm chọc mình, nàng dứt khoát không nghĩ ngợi nhiều. "Vậy ta không quấy rầy Đoạn đại nhân nữa, ngươi cứ nghỉ ngơi tiếp đi."

Nàng vừa nói vừa lùi ra ngoài, chỉ còn một bước chân nữa là ra khỏi cửa khoang.

Đoạn Linh thản nhiên liếc nhìn sập mỹ nhân, không biết đang suy nghĩ gì. Hắn đặt chén trà xuống, đứng dậy, lướt qua nàng đi ra ngoài: "Ta nghỉ ngơi đủ rồi, vẫn nên ra ngoài đi dạo một chút."

Lâm Thính vốn cũng muốn ra ngoài, thấy Đoạn Linh đi trước một bước, nàng chỉ đành đi theo phía sau, bước chân giẫm lên cái bóng dài và thon gầy của hắn trên ván gỗ.


 

Rời khỏi khoang thuyền, tầm nhìn trở nên khoáng đạt, trước mắt là những bông sen băng thanh ngọc khiết.

Trong không khí tràn ngập hương sen thơm mát. Lâm Thính hít sâu mấy hơi. Khi thuyền hoa đi vào một vùng sen dày đặc, nàng nhớ đến vị ngọt của hạt sen, bèn bò ra lan can gỗ lim, vươn tay hái mấy đài sen.

Định bụng bóc ra ăn ngay, Lâm Thính lại phát hiện Đoạn Linh không biết từ lúc nào đã quay đầu lại nhìn nàng. Có lẽ hắn nghe thấy tiếng nàng lột lá sen, ngắt đài sen chăng?

Ăn vụng mà không mời thì không hay. Nàng chọn một đài sen thật lớn đưa cho hắn: "Ngươi có muốn một cái không?"

Dứt lời, nàng nhét đài sen vào tay hắn.

Lâm Thính hái xong đài sen sẽ vẩy vào hồ nước để rửa, nên đài sen vẫn còn mang theo hơi ẩm của nước hồ. Những giọt nước lấp lánh rớt xuống lòng bàn tay Đoạn Linh, men theo kẽ ngón tay chảy xuống.

Cảm giác mát lạnh, rất dễ chịu.

Hắn không ném đài sen xuống. Đó là sự tu dưỡng cơ bản của một công tử thế gia. Nhưng hắn cũng không trả lại cho nàng, và càng không có ý định bóc ra ăn.

Lâm Thính trong miệng đang nhai một viên hạt sen tươi, thấy Đoạn Linh như vậy, không khỏi nghi ngờ hắn có phải là không biết bóc đài sen không. Nàng nuốt hạt sen xuống, hỏi: "Đoạn đại nhân, hay là để ta bóc hộ ngươi?"

Đoạn Hinh Ninh thân là một tiểu thư khuê các mười ngón tay không dính nước, cái gì cũng có người hầu hạ. Ngày trước, nàng cũng không biết cách bóc đài sen lấy hạt. Lâm Thính đã phải cầm tay chỉ dạy từng chút một. Nếu không, Đoạn Hinh Ninh hôm nay lên thuyền hoa cũng sẽ không chủ động sai hạ nhân đi hái đài sen.

Còn Đoạn Linh thì sao…

Lâm Thính thực sự không biết người này rốt cuộc có biết bóc hạt sen không, dù sao bọn họ cũng không thân.

Trước khi xuyên thư, nàng từng xem một bộ phim. Trong đó có một thiên kim nhà giàu sống trong nhung lụa, không tiếp xúc nhiều với thế giới bên ngoài. Ở nhà nàng chỉ ăn táo đã được người hầu gọt sẵn, nên luôn nghĩ rằng táo có màu trắng.

Cuối cùng, khi gia đình phá sản, không có người hầu, nàng tự mình đi chợ mua táo mới biết được bên ngoài quả táo có một lớp vỏ màu đỏ. Lâm Thính cân nhắc, Đoạn Linh cũng có thể là loại người này.

Lâm Thính vươn dài tay định lấy lại đài sen, nhưng Đoạn Linh tránh đi: "Không cần phiền phức."

"À." Nàng quay lại tự bóc mấy hạt sen cho mình, dựa vào lan can ngắm cảnh hồ, vô tình hữu ý quan sát Đoạn Linh. Hắn cũng dựa lan can ngắm hồ, tay trái cầm đài sen xanh sẫm.

Đoạn Linh không ở một mình với Lâm Thính quá lâu, chưa đầy nửa khắc đã rời đi.