Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.6/10 từ 48 lượt Lâm Thính xuyên thư — mà cuốn tiểu thuyết nàng xuyên vào tuyệt đối không phải dành cho trẻ em. Nàng trở thành nữ phụ si tình thầm mến nam chính, nhưng lại định sẵn chỉ là một vai diễn cầu mà không được. Trong nguyên tác, nữ phụ không chỉ căm ghét nữ chính đoạt đi nam nhân của mình, mà còn ghét luôn huynh trưởng của nữ chính – Đoạn Linh – đến mức nghiến răng nghiến lợi. Cái gọi là ghét ai ghét cả tông chi họ hàng chính là như vậy. Lâu dần, nàng và hắn thành đôi oan gia trời sinh. Người trong kinh thành ai cũng biết Đoạn Linh là một vị công tử nổi danh: diện mạo như mỹ Bồ Tát, ra tay lại như sát thần, là dạng người quý khí đến mức không nhiễm bụi trần. Trong nguyên tác, hắn đến cuối cùng vẫn không lấy vợ, đến một bát canh thịt cũng chẳng có mà uống — tất cả đều nhờ “công lao” của Lâm Thính. Nàng là nữ phụ độc ác và ngu xuẩn tiêu chuẩn, những chiêu trò đối phó với hắn đều là hại người hại mình, vậy mà vẫn luôn tự nhận mình thông minh tuyệt đỉnh. Nhiệm vụ của Lâm Thính sau khi xuyên vào là… hoàn thành lại các tình tiết cốt truyện nữ phụ, mà phần lớn đều xoay quanh Đoạn Linh: Cốt truyện 1: Tỏ tình với Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 2: Nắm tay Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 3: Ôm Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 4: Hôn Đoạn Linh, khiến hắn ghê tởm. Cốt truyện 5: …… Lâm Thính: “Đây là loại logic gì vậy trời?” Tưởng đã đến cốt truyện cuối cùng, không còn liên quan gì đến Đoạn Linh — nàng vì quá chấp niệm với nam chính nên định lén bỏ hợp hoan dược vào rượu, nhưng… Đêm đó, Đoạn Linh không biết từ đâu biết được kế hoạch, lấy ra lo thuốc Lâm Thính chuẩn bị dùng trên người nam chính, trước mặt nàng, nuốt xuống. Hắn thản nhiên cười: “Không phải ngươi muốn đi tìm hắn sao? Ngươi đi đi.” Nhưng Lâm Thính không thể rời khỏi căn phòng. Cũng chính đêm hôm đó, nàng mới biết: Đoạn Linh không chỉ thích “dạy dỗ” người bằng cách rất riêng, mà còn có… sở thích điên cuồng …. khác. Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 124

Chương 124

Kim An Tại “hiểu” ra: “À, hòa hoãn quan hệ… rồi sau đó hôn hắn?”

Lâm Thính chết sống không thừa nhận: “Con mắt nào của ngươi thấy ta hôn Đoạn Linh? Dám bịa chuyện về Chỉ huy Cẩm Y Vệ, gan ngươi cũng lớn quá rồi đấy. Chúng ta chỉ là cùng ăn vài món ăn rất cay thôi.”

Nàng không muốn những người khác biết chuyện nàng đã hôn Đoạn Linh, sẽ gây ra những hiểu lầm không cần thiết.

“Được rồi, mọi lời ngươi nói đều đúng, ta tin ngươi. Giờ thì ngươi vừa lòng chưa. Lâm Nhạc Duẫn, từ bao giờ ngươi lại học được cái thói giấu đầu lòi đuôi này, thật khiến ta phải nhìn bằng con mắt khác đấy.” Kim An Tại gạt nàng ra, bình thản bước về Thư phòng.

Lâm Thính không đuổi theo nữa, hôm khác giải thích với hắn cũng được. Giờ nàng phải về nhà chườm đá lên môi đã.

Hôn bình thường dĩ nhiên sẽ không sưng đến mức này, nhưng Lâm Thính quá sợ nhiệm vụ không thành công, nên đã dùng hết sức lực, ra sức cọ xát.

Nàng sờ lên đôi môi sưng rõ ràng của mình. Lần sau tuyệt đối không hôn mạnh như vậy nữa.

Không đúng, lần sau cái gì mà lần sau ?

Tuyệt đối không có lần sau.

Trở lại Lâm gia, Lâm Thính đi cửa sau vào, tránh né gia nhân trong phủ, đi thẳng đến Thính Linh viện, vào phòng nằm xuống, gọi Đào Chu đi lấy đá lạnh.

Đào Chu biết Lâm Thính đi gặp Đoạn Linh, giờ thấy nàng có bộ dạng này, lòng nàng miên man suy nghĩ. Nàng cầm đá lạnh chườm lên môi cho nàng, rưng rưng nước mắt nói: “Thất cô nương, người và Đoạn đại nhân làm sao vậy, hắn ức h**p người à?”

Là nàng đã “ức h**p” hắn thì đúng hơn, mặt Lâm Thính nóng bừng: “Không có đâu.”

Đào Chu nghẹn ngào: “Thật không?”

Lâm Thính cũng lấy khăn bọc mấy viên đá chườm lên môi, muốn nó xẹp xuống thật nhanh: “Thật mà, ta lừa ngươi làm gì. Đoạn Linh thật sự không ức h**p ta, ngược lại ta có hơi có lỗi với hắn. Haizz, đừng nói nữa.”

Đào Chu mắt ngấn lệ nhìn nàng: “Vậy thì tốt rồi. Ta còn tưởng rằng Thất cô nương…”

“Ngươi còn tưởng cái gì?”

“Không có gì cả, Thất cô nương không sao là tốt rồi.” Đào Chu nghĩ rằng Lâm Thính vì để Đoạn Linh hiểu lầm nàng thích hắn mà đã thân thiết một phen với hắn. Hi sinh như vậy thì quá lớn, may mà không phải.

Nhưng Đào Chu vẫn đau lòng cho Thất cô nương nhà mình: “Thế nhưng môi người sao lại thế này?”

Lâm Thính mặt không đổi sắc nói dối: “Ta ở Nam Sơn Các gọi một bàn toàn món cay, bị cay sưng lên thôi, không phải như ngươi nghĩ đâu.”

Kim An Tại khó lừa, nhưng Đào Chu thì rất dễ lừa, nàng tin ngay: “Thì ra là vậy. Về sau người đừng ăn nhiều món cay như thế, không tốt cho sức khỏe đâu. Người xem, môi người sưng hết cả rồi này.”

Lâm Thính chột dạ: “Được rồi.”

Chườm chườm một lúc, cảm giác tê dại trên môi dần tan đi, thay vào đó là sự thoải mái. Lâm Thính thiếp đi lúc nào không hay. Đào Chu ngồi bên ghế nhỏ thêu hoa, đợi nàng tỉnh lại thì bỏ đồ thêu xuống, bước đến bên giường.

“Người lại gặp ác mộng nữa à?”

Lâm Thính lau mồ hôi lạnh: “Ngươi phái người đi hỏi xem, Đoạn Linh đã rời kinh chưa.” Trong cơn ác mộng, sau khi bị nàng hôn, hắn không giết nàng ngay lập tức, mà lại phái Cẩm Y Vệ đến ám sát nàng sau khi rời kinh.

Quá khủng khiếp.

Mặc dù chỉ là một giấc mơ, nhưng Lâm Thính vẫn lo sợ. Bởi vì điều này không phải là không thể xảy ra. Nàng muốn gặp Đoạn Linh trước khi hắn rời kinh, trực tiếp mặt đối mặt trịnh trọng xin lỗi hắn một lần nữa, hy vọng hắn có thể hứa sẽ không giết nàng.

Lâm Thính đứng dậy, thấy Đào Chu vẫn đứng yên, liền thúc giục: “Mau đi phái người hỏi thăm.”

Đào Chu muốn hỏi tại sao, chẳng phải hai người vừa gặp nhau không lâu sao? Hơn nữa, Đoạn đại nhân không phải ngày mai mới đi à? Nghe nàng thúc giục, Đào Chu không kịp hỏi, chỉ vội vã đáp: “Vâng, nô tỳ đi ngay.”

Nàng quay về báo tin rằng Đoạn Linh đang chuẩn bị rời phủ: “Thất cô nương, Đoạn đại nhân sắp ra khỏi phủ rồi, người định tiễn hắn ra khỏi thành ư?”

“Ừ.”

Lâm Thính cảm thấy hành động “cưỡng hôn” Đoạn Linh của mình giống như đã phạm phải một tội tày trời. Sau khi hôn xong, nàng cứ nơm nớp lo sợ không biết hắn có trừng phạt mình không.

Màn đêm vừa buông xuống, trong kinh thành đã sáng lên vạn ngọn đèn dầu. Tiếng người ồn ào náo nhiệt, xe ngựa qua lại trên các con phố lớn nhỏ. Trong số đó có một chiếc xe ngựa treo đèn lồng khắc chữ “Đoạn” đang chạy về phía trước.

Không lâu sau, xe ngựa dừng lại. Phía trước là cửa thành, lính gác muốn kiểm tra.

Lính gác đến gần, thấy là xe ngựa của Đoạn gia thì không dám ngăn cản, đến cả việc kiểm tra công văn cũng bỏ qua, trực tiếp cho đi.

Đoạn Linh lại cho xe ngựa dừng lại, vén rèm, nhìn ra bên ngoài.

Dưới ánh đèn dầu sáng rực, đôi môi mỏng của Đoạn Linh như được tô một lớp phấn thật dày, đỏ đến mức diễm lệ lạ thường, càng làm tôn lên vẻ tuấn tú cực đỉnh của hắn. Giọng điệu của hắn ôn hòa, chậm rãi: “Sao không kiểm tra?”

Lính gác cửa thành cũng đã nghe chuyện Hoàng thượng muốn phái Cẩm Y Vệ đi điều tra bạo động ở Tô Châu, nhìn thấy xe ngựa của Đoạn gia thì đoán ngay là hắn: “Ngài là Đoạn đại nhân, tuyệt đối sẽ không chứa chấp tội phạm đào tẩu, không cần kiểm tra đâu ạ.”