Siêu Thần Yêu NghiệtChương 1219
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.7/10 từ 201 lượt Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần – Vạn Yên Chi Sào Nhắc nhở: truyện cực hài, main cực bựa, mặc dù hay yy nhưng không não tàn… Hoan nghênh nhảy hố Ban đầu hắn không hề có ý nghĩ sẽ cực khổ đi tu luyện gì đó. Lý tưởng của hắn rất đơn giản: tán gái, cưới vợ, hưởng thụ cuộc sống. Thế mà hôm nay hắn lại bị Đại Lang Cẩu cắn một cái, hắn mới hiểu, tình cảnh hiện tại của hắn bây giờ gian nan biết chừng nào a, làm sao có thể hưởng thụ nhân sinh được khi mà bị chó cắn thế này… Không được hắn nhất định phải hùng lên,…à không, là vươn lên, mạnh lên…. “Ta chỉ muốn cùng muội tử bàn luận nhân sinh, có thể đưa trách nhiệm cứu vớt thế giới giao cho người khác hay không a…” Thầm than một tiếng, Vân Phi Dương chợt nhớ đến cái gì đó, vội vàng giật đai lưng, bàn tay tiến vào đũng quần, lấy ra một chiếc nhẫn lấp lánh.  “Nếu như trước mắt bao người bị một nữ nhân đánh, một đời anh danh chẳng phải bị hủy. Vân Phi Dương nhất định phải ngăn cản, tận lực động khẩu không động thủ, nếu như có thể cùng nàng tay trong tay, bước chậm đi trong rừng cây, bàn luận chuyện nhân sinh, nói chuyện lý tưởng, không còn điều nào tốt hơn nữa a.” Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 1298: Giống như là con đường này. Chương 1297: Vân Phi Dương lo lắng, không phải không có lý. Chương 1296: Chàng chưa nghe nói qua? Chương 1295: Vật này có tính duy nhất. Chương 1294: Trí Tuệ Chi Thần.

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 1219

Chương 1219: Đáng giận!

Thái Thúc Lệnh thản nhiên nói:  

 

– Tiểu tử, trừ phi ngươi một mực cưỡi hổ thú, nếu không, đại thúc ta sẽ có thể dựa vào khí tức tìm được ngươi!  

 

 

Có phần tự tin này, hắn mới cho Vân Phi Dương hai lần chạy trốn.  

 

 

Xác thực.  

 

 

Chỉ cần khí tức Vân Phi Dương vẫn còn.  

 

 

Tên này có thể thủy chung khóa chặt mục tiêu, đuổi tới chân trời góc biển!  

 

 

Thái Thúc Lệnh dừng lại.  

 

 

Vân Phi Dương tự nhiên ý thức được, hắn lúc này đắc ý cười ha hả.  

 

 

 Mẹ trứng.  

 

 

Muốn đuổi theo lão tử, vẫn còn quá non!  

 

 

Đồng thời v**t v* Tật Phong Hắc Sí Hổ, nói:  

 

 

– May mắn cho ngươi tiến hóa, nếu không, chủ nhân ta hôm nay sẽ thua thiệt trong tay tên Khai Khiếu kỳ kia rồi.  

 

 

"Rống!"  

 

 

Đại Bạch gầm nhẹ một tiếng.  

 

 

 Thân là khế ước thú của chủ nhân, nó bức thiết hi vọng được tán thành!  

 

 

Bên ngoài Thanh Anh Thành.  

 

 

Có rất nhiều võ giả tới tham gia thịnh hội đấu giá hai ngày sau.  

 

 

"Rống!"  

 

 

Đột nhiên truyền đến tiếng sói gào.  

 

 

Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đầu sói trắng thể trạng to lớn đang dạo bước trên quan lộ.  

 

 

Phía trên ngồi một nam tử anh tuấn phong độ nhẹ nhàng, trên mặt hiện ra vẻ kiêu ngạo.  

 

 

– Ngọa tào!  

 

 

– Linh thú cấp một, Bạch Ngọc Lang!  

 

 

– Có thể cưỡi hung thú có thể so với Tố Thể Kỳ, thân phận của tên công tử phía trên bất phàm.  

 

 

– Ít nhất cũng là dòng chính của nhất lưu gia tộc!  

 

 

Lúc võ giả né tránh, ánh mắt hiện ra vẻ chấn kinh và hâm mộ.  

 

 

Dù Phàm Giới hay Tiểu Thần Giới, cưỡi cao cấp hung thú đều tượng trưng cho một loại thân phận.  

 

 

Dưới tình huống bình thường.  

 

 

Có thể bắt được Linh thú cấp bậc này để làm thú cưỡi thì chỉ có nhất lưu thế lực mới có thể làm được.  

 

 

Nói đúng hơn.  

 

 

Nhất định phải là cường giả Hóa Thần cảnh.  

 

 

Bởi vì cường giả đạt tới cấp bậc này, linh hồn lực cực mạnh có thể áp chế Linh thú, khiến nó thần phục.  

 

 

"Hừ."  

 

 

Trương Hạo Thiên đang cưỡi trên lưng Bạch Ngọc Lang nghe mọi người nghị luận, vẻ mặt càng cao ngạo.  

 

 

Quả nhiên.  

 

 

Trước khi ra cửa cố ý mượn lão cha một đầu tọa kỵ dùng để trang bức quả không sai!  

 

 

Một đám nhà quê.  

 

 

Chậm rãi hâm mộ tọa kỵ của bổn công tử đi!  

 

 

Ngay tại thời điểm hắn đắc ý, hai mắt Bạch Ngọc Lang đang hành tẩu bỗng hiện ra vẻ kiêng kị, sau đó tứ chi run rẩy phục trên đất, khí thế uy phong không còn sót lại chút gì.  

 

 

– Làm sao?  

 

 

Trương Hạo Thiên vỗ nó, nói:  

 

 

– Đứng lên đi!  

 

 

Mẹ, ta đang trang bức, ngươi đột nhiên quỳ xuống không phải để ta khó chịu à!  

 

 

"Rống!"  

 

 

Bạch Ngọc Lang phát ra tiếng gầm nhẹ run rẩy, hiển nhiên rất sợ hãi.  

 

 

– Đáng giận!  

 

 

Trương Hạo Thiên hung hăng vỗ đầu nó.  

 

 

"Hô!"  

 

 

Đột nhiên, một trận cuồng phong thổi tới, suýt nữa thổi hắn bay ra khỏi lưng của tọa kỵ mình.  

 

 

Trương Hạo Thiên ổn định thân thể, phẫn nộ quay đầu.  

 

 

Dát.  

 

 

Vẻ mặt hắn ngưng kết.  

 

 

Bởi vì một đầu hổ thú xích hồng sắc còn lớn hơn tọa kỵ của mình chầm chậm rơi xuống đất, chậm rãi thu hồi vũ dực, quanh thân phát ra khí tức kh*ng b*.  

 

 

Mẹ ơi!  

 

 

Mọc ra vũ dực, đỉnh phong Linh thú biết bay?  

 

 

Đầu óc Trương Hạo Thiên trống rỗng, nội tâm nhấc lên sóng to gió lớn.  

 

 

"Ây."  

 

 

Vân Phi Dương gãi gãi đầu, nói:  

– Khế ước thú của ta đáp xuống đất quá nhanh, không có hù ngươi chứ?