Siêu Thần Yêu NghiệtChương 630
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.7/10 từ 201 lượt Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần – Vạn Yên Chi Sào Nhắc nhở: truyện cực hài, main cực bựa, mặc dù hay yy nhưng không não tàn… Hoan nghênh nhảy hố Ban đầu hắn không hề có ý nghĩ sẽ cực khổ đi tu luyện gì đó. Lý tưởng của hắn rất đơn giản: tán gái, cưới vợ, hưởng thụ cuộc sống. Thế mà hôm nay hắn lại bị Đại Lang Cẩu cắn một cái, hắn mới hiểu, tình cảnh hiện tại của hắn bây giờ gian nan biết chừng nào a, làm sao có thể hưởng thụ nhân sinh được khi mà bị chó cắn thế này… Không được hắn nhất định phải hùng lên,…à không, là vươn lên, mạnh lên…. “Ta chỉ muốn cùng muội tử bàn luận nhân sinh, có thể đưa trách nhiệm cứu vớt thế giới giao cho người khác hay không a…” Thầm than một tiếng, Vân Phi Dương chợt nhớ đến cái gì đó, vội vàng giật đai lưng, bàn tay tiến vào đũng quần, lấy ra một chiếc nhẫn lấp lánh.  “Nếu như trước mắt bao người bị một nữ nhân đánh, một đời anh danh chẳng phải bị hủy. Vân Phi Dương nhất định phải ngăn cản, tận lực động khẩu không động thủ, nếu như có thể cùng nàng tay trong tay, bước chậm đi trong rừng cây, bàn luận chuyện nhân sinh, nói chuyện lý tưởng, không còn điều nào tốt hơn nữa a.” Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 1298: Giống như là con đường này. Chương 1297: Vân Phi Dương lo lắng, không phải không có lý. Chương 1296: Chàng chưa nghe nói qua? Chương 1295: Vật này có tính duy nhất. Chương 1294: Trí Tuệ Chi Thần.

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 630

Chương 630: Sỉ nhục vĩnh sinh bất diệt.

Động phủ Nhật Nguyệt Vũ Thần đã từng tu luyện rất lớn, có rất nhiều sơn động, chúng nó câu thông lẫn nhau, phảng phất như một mê cung cự đại.  

 

 

 

Sau khi lần lượt đi vào vài sơn động.  

 

 

Vân Phi Dương nhịn không được tức miệng mắng to:  

 

 

– Làm nhiều sơn động như vậy, tên kia thật nhàm chán.  

 

 

Không có cách nào.  

 

 

Đã đến nhà người khác, mặc dù không thoải mái, cũng chỉ có thể đè ép bực tức, không ngừng đi dạo bên trong.  

 

 

Mà.  

 

 

Bởi vì Mục Oanh khó có thể cảm ứng được chí bảo, hai người như con ruồi đi loạn khắp nơi.  

 

 

 Càng bi kịch là.  

 

 

Dù vào sơn động lớn nhỏ gì cũng đều có bố trí y chang nhau, mà trên vách tường đều khắc đoạn lời nói của kia.  

 

 

Thật giống như.  

 

 

Sợ người tiến vào động phủ không biết đây là động phủ hắn tu luyện, không biết hắn là Vũ Thần vậy.  

 

 

Đi tới đi lui.  

 

 

Vân Phi Dương và Mục Oanh lần nữa tiến vào một sơn động, đối mặt bố trí thống nhất, đầu óc nhất thời có chút choáng váng.  

 

 

Một khắc này.  

 

 

 Hắn có xúc động muốn chửi mẹ nó.  

 

 

– Không được!  

 

 

Vân Phi Dương dừng lại, nói:  

 

 

– Lại tiếp tục đi không có mục đích như thế, tìm năm ba năm cũng chưa chắc tìm ra chí bảo.  

 

 

Hắn tỉnh táo lại.  

 

 

Sau đó, đi đến vách đá, bắt đầu gõ gõ đập đập, muốn tìm kiếm cơ quan ám đạo cất giấu bên trong.  

 

 

Đáng tiếc.  

 

 

Gõ đến sưng tay mà vẫn không tìm được cơ quan nào.  

 

 

– Vân đại ca.  

 

 

Mục Oanh đau lòng nói:  

 

 

– Huynh đừng gõ nữa, nơi này rất lớn, có lẽ có cửa vào khác.  

 

 

Vân Phi Dương nói:  

 

 

– Chỉ có thể tiếp tục tìm.  

 

 

Nói rồi muốn mang Mục Oanh rời đi.  

 

 

Bất quá, vừa đi hai bước, thần sắc đột nhiên ngưng trọng lên, bởi vì cảm giác được sau lưng có một cỗ Ma khí cường đại đang bay tới.  

 

 

"Xoát!"  

 

 

Hắn mãnh liệt xoay người, mục quang lãnh lệ nói:  

 

 

– Ma tộc!  

 

 

Mục Oanh có chút mờ mịt.  

 

 

Vân Phi Dương không giải thích, vô thức bảo hộ nàng bên người, nhìn chằm chằm thông đạo âm u đằng sau.  

 

 

"Đạp."  

 

 

" Đạp."  

 

 

Tiếng bước chân tất nhỏ từ thông đạo truyền đến, mỗi một lần vang lên, Ma khí nồng đậm thêm một chút.  

 

 

Mới đầu.  

 

 

Mục Oanh còn không cảm thấy được, nhưng theo thời gian Ma khí ngày càng mạnh, nàng không tự chủ mà rùng mình một cái.  

 

 

Ma khí của Ma tộc kh*ng b* hơn Ma khí Ma Linh Tộc nhiều, nó còn có thể quấy rối nhân tâm, hấp thu quá nhiều sẽ trực tiếp tẩu hỏa nhập ma.  

 

 

Vân Phi Dương nhắc nhở.  

 

 

– Vận chuyển Nghịch Thiên Quyết.  

 

 

– Vâng.  

 

 

Mục Oanh nghe thế, vội vàng vận chuyển Nghịch Thiên Quyết, đến khi tuần hoàn một Đại Chu Thiên, âm u Ma khí đang xâm nhập vào da thịt mới bị đuổi ra ngoài.  

 

 

"Đạp."  

 

 

Nhưng vào lúc này, một đạo hắc ảnh đi tới từ thông đạo u ám, đó là một người trẻ tuổi tương tự như Vân Phi Dương, khóe môi nhếch lên vẻ mỉm cười.  

 

 

– Rốt cục đuổi kịp ngươi rồi.  

 

 

Ma Tôn ngừng chân, con ngươi âm lãnh khóa chặt trên thân Vân Phi Dương, bởi vì khí tức Thần tộc hắn chán ghét nhất phát ra trên người đối phương.  

 

 

Nhưng.  

 

 

Khi hắn thấy rõ tướng mạo Vân Phi Dương, cả người đột nhiên ngốc trệ, sắc mặt dần dần dữ tợn, sau cùng khàn khàn quát:  

 

 

– Là ngươi!  

 

 

Hai chữ này phát ra, Ma khí trong sơn động bỗng nhiên tăng vọt, bộc lộ ra nồng đậm sát cơ.  

 

 

Từ khi thức tỉnh đến nay.  

 

 

Trong thức hải c*̉a hắn thủy chung tồn tại một đoạn trí nhớ rất thống khổ.  

 

 

Trong một khu vực âm u.  

 

 

Mình trọng thương nằm trên mặt đất, bị một nam tử mặc chiến giáp giẫm trên mặt, bên trong ánh mắt của đối phương ẩn chứa sự khinh thường, xem mình như một con kiến nhỏ yếu  

 

 

– Ma Tôn trẻ tuổi nhất Ma tộc đây hả, quá yếu!  

 

 

Người kia thản nhiên nói:  

 

 

– Nhớ kỹ, ta gọi Vân Phi Dương, nếu có kiếp sau thì nên tu luyện thêm vạn năm, ngươi có lẽ sẽ có tư cách kêu gào trước mặt ta!  

 

 

Một màn này.  

 

 

Tướng mạo của nam tử cuồng ngạo kia.  

 

 

Không khi không xuất hiện trong thức hải c*̉a hắn, mỗi lần nhớ tới nó, Ma Tôn đều như phát cuồng, rống giận.  

 

 

Sỉ nhục.  

 

 

Sỉ nhục vĩnh sinh bất diệt.