Siêu Thần Yêu NghiệtChương 1141
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.7/10 từ 201 lượt Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần – Vạn Yên Chi Sào Nhắc nhở: truyện cực hài, main cực bựa, mặc dù hay yy nhưng không não tàn… Hoan nghênh nhảy hố Ban đầu hắn không hề có ý nghĩ sẽ cực khổ đi tu luyện gì đó. Lý tưởng của hắn rất đơn giản: tán gái, cưới vợ, hưởng thụ cuộc sống. Thế mà hôm nay hắn lại bị Đại Lang Cẩu cắn một cái, hắn mới hiểu, tình cảnh hiện tại của hắn bây giờ gian nan biết chừng nào a, làm sao có thể hưởng thụ nhân sinh được khi mà bị chó cắn thế này… Không được hắn nhất định phải hùng lên,…à không, là vươn lên, mạnh lên…. “Ta chỉ muốn cùng muội tử bàn luận nhân sinh, có thể đưa trách nhiệm cứu vớt thế giới giao cho người khác hay không a…” Thầm than một tiếng, Vân Phi Dương chợt nhớ đến cái gì đó, vội vàng giật đai lưng, bàn tay tiến vào đũng quần, lấy ra một chiếc nhẫn lấp lánh.  “Nếu như trước mắt bao người bị một nữ nhân đánh, một đời anh danh chẳng phải bị hủy. Vân Phi Dương nhất định phải ngăn cản, tận lực động khẩu không động thủ, nếu như có thể cùng nàng tay trong tay, bước chậm đi trong rừng cây, bàn luận chuyện nhân sinh, nói chuyện lý tưởng, không còn điều nào tốt hơn nữa a.” Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 1298: Giống như là con đường này. Chương 1297: Vân Phi Dương lo lắng, không phải không có lý. Chương 1296: Chàng chưa nghe nói qua? Chương 1295: Vật này có tính duy nhất. Chương 1294: Trí Tuệ Chi Thần.

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 1141

Chương 1141: Yến Sơn Tuyết đã chen lời:

Yến Sơn Tuyết đứng trên đường phố náo nhiệt, xung quanh đều là đại lão gia, tuyệt đối là đom đóm trong đêm tối.  

 

 

Đương nhiên.  

 

 

Cho dù có rất nhiều nữ hài vây bên người, lấy dung mạo quốc sắc thiên hương của nàng cũng là hạc giữa bầy gà, liếc một chút đã hấp dẫn ánh mắt nam nhân.  

 

 

Nhìn dáng người ưu mỹ, khuôn mặt hoàn mỹ không một tì vết, con mắt Sài Cẩu muốn lòi ra ngoài, mà nước miếng đã chảy dài trên miệng.  

 

 

Mẹ ta ơi, cái này không phải mỹ nữ, đây là tiên nữ trên trời mới có!  

 

 

Bổn công tử cưới nhiều thê thiếp như vậy nhưng so với nữ nhân này, quả thực như trời với đất!  

 

  

– Lục Nhi.  

 

 

Hắn nuốt nước miếng một cái, nói:  

 

 

– Ngươi hôm nay rốt cục đoán đúng được một lần, thật gặp phải!  

 

 

Nói rồi sửa sang lại góc áo, ôn tồn lễ độ đi qua, Lục Nhi vội vàng đuổi theo, nghĩ thầm, sau này trở về, mình khẳng định sẽ được công tử trọng thưởng!  

 

  

– Đều tránh ra hết cho ta!  

 

 

Mấy tên hộ vệ bưu hãn mở đường trước mặt Sài Cẩu, người đi đường vừa thấy công tử nhà họ Sài, nhao nhao hoảng sợ né tránh.  

 

 

– Lại có một cô nương bị tai họa.  

 

 

– Nam tử đứng bên cạnh nữ hài chắc là người trong lòng nàng, chỉ sợ tên kia không chết cũng bị thương.  

 

 

Mọi người nhao nhao thở dài nhìn về phía Vân Phi Dương.  

 

 

Yến Sơn Tuyết cầm vòng ngọc, cười nói.  

 

 

– Vòng ngọc này rất đẹp.  

 

 

– Không tệ.  

 

 

Vân Phi Dương gật gật đầu.  

 

 

Yến Sơn Tuyết đeo vòng ngọc vào tay, hướng hắn nở nụ cười xinh đẹp, nói:  

 

 

– Trả tiền đi.  

 

 

Vân Phi Dương bất đắc dĩ nói:  

 

 

– Tốt thôi.  

 

 

Nói rồi muốn trả tiền, nhưng vào lúc này, một đám hung thần ác sát võ giả vây quanh.  

 

 

Sài Cẩu đong đưa cây quạt, cười nói:  

 

 

– Vòng ngọc tinh xảo này cũng chỉ có xinh đẹp cô nương như nàng mới xứng.  

 

 

Hắn cười rất ôn nhu, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ d*m đ*ng, rõ ràng có ý không tốt.  

 

 

– Thật sao?  

 

 

Yến Sơn Tuyết xoay người, ôm lấy cánh tay Vân Phi Dương, dán đầu lên vai hắn, cười nói:  

 

 

– Phu quân ta cũng cho rằng như vậy.  

 

 

Phu quân?  

 

 

Nụ cười Sài Cẩu trở nên cứng ngắc.  

 

 

Hắn nhìn về phía Vân Phi Dương, ánh mắt càng âm trầm.  

 

 

Mẹ kiếp.  

 

 

Nữ nhân đẹp như Thiên Tiên trước mặt chỉ có Sài Cẩu ta mới xứng, tên này tính là thứ gì!  

 

 

Dù đối phương nhìn bề ngoài không giống công tử bột như hắn, nhưng Sài Cẩu vẫn cẩn thận hỏi:  

 

 

– Quý danh của vị bằng hữu này… người là nhân sĩ phương nào?  

 

 

– Ta…  

 

 

Vân Phi Dương vừa mở miệng.  

 

 

Yến Sơn Tuyết đã chen lời:  

 

 

– Chúng ta đến từ Bạch Ngọc Trấn, nghe nói hôm nay là hội chùa Thiên Nga thành, cho nên đi dâng hương cầu nguyện.