Siêu Thần Yêu NghiệtChương 830
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.7/10 từ 201 lượt Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần – Vạn Yên Chi Sào Nhắc nhở: truyện cực hài, main cực bựa, mặc dù hay yy nhưng không não tàn… Hoan nghênh nhảy hố Ban đầu hắn không hề có ý nghĩ sẽ cực khổ đi tu luyện gì đó. Lý tưởng của hắn rất đơn giản: tán gái, cưới vợ, hưởng thụ cuộc sống. Thế mà hôm nay hắn lại bị Đại Lang Cẩu cắn một cái, hắn mới hiểu, tình cảnh hiện tại của hắn bây giờ gian nan biết chừng nào a, làm sao có thể hưởng thụ nhân sinh được khi mà bị chó cắn thế này… Không được hắn nhất định phải hùng lên,…à không, là vươn lên, mạnh lên…. “Ta chỉ muốn cùng muội tử bàn luận nhân sinh, có thể đưa trách nhiệm cứu vớt thế giới giao cho người khác hay không a…” Thầm than một tiếng, Vân Phi Dương chợt nhớ đến cái gì đó, vội vàng giật đai lưng, bàn tay tiến vào đũng quần, lấy ra một chiếc nhẫn lấp lánh.  “Nếu như trước mắt bao người bị một nữ nhân đánh, một đời anh danh chẳng phải bị hủy. Vân Phi Dương nhất định phải ngăn cản, tận lực động khẩu không động thủ, nếu như có thể cùng nàng tay trong tay, bước chậm đi trong rừng cây, bàn luận chuyện nhân sinh, nói chuyện lý tưởng, không còn điều nào tốt hơn nữa a.” Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 1298: Giống như là con đường này. Chương 1297: Vân Phi Dương lo lắng, không phải không có lý. Chương 1296: Chàng chưa nghe nói qua? Chương 1295: Vật này có tính duy nhất. Chương 1294: Trí Tuệ Chi Thần.

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 830

Chương 830: Không phải ngươi thì còn ai vào đây!

Hắn hi vọng vị hôn phu của Lâm Chỉ Khê cũng có thể đi vào Tiểu Thần Giới, rồi vào Linh Tiêu Phái, dạng này thì mình có thể hung hăng ngược hắn một phen, để Lâm Chỉ Khê hiểu rõ phàm nhân chỉ là rác rưởi.  

 

Có cách nghĩ dạng này.  

 

 

Còn có một chân truyền đệ tử khác, hắn tên Niếp Hành Không, bởi vì hắn ái mộ Lăng Sa La, mà nàng giờ phút này đang đứng trong đình viện, ánh mắt khóa chặt trên thân Vân Phi Dương, trên gương mặt xinh đẹp hiện ra mỉm cười.  

 

 

– Đại ca ca, ngươi rốt cục đến!  

 

 

– La Mục!  

 

 

Nơi nào đó trên ngọn núi, ánh mắt Mộ Dung Chiến gắt gao nhìn chằm chằm màn sáng, lạnh lùng nói:  

 

 

– Ta ở chỗ này chờ ngươi!  

 

  

Đã từng là Sát Lục Chi Tinh, tu luyện năm năm tại Linh Tiêu Phái, lúc nào cũng chờ đợi có thể đánh lại một trận với tên kia.  

 

 

Quả nhiên.  

 

 

Đây mới là tương ái tương sát.  

 

 

– Tiểu tử!  

 

 

Nhưng vào lúc này, một đệ tử Linh Tiêu Phái bay tới, một chân đạp hắn xuống đất, nói:  

 

  

– Còn không đi chẻ củi, đứng đây làm gì.  

 

 

Mộ Dung Chiến từ dưới đất bò dậy, khép nép đáp:  

 

 

– Vâng, sư huynh.  

 

 

Hắn cũng không xuất sắc như Lâm Chỉ Khê và Lương Âm, thân phận hôm nay chỉ là ngoại môn đệ tử.  

 

 

"Hừ."  

 

 

Mộ Dung Chiến nói thầm:  

 

 

– Khuất nhục những năm nay, lão tử ghi trong lòng, sớm muộn gì cũng có một ngày giẫm ngươi dưới chân!  

 

 

Nói rồi, xám xịt rời đi.  

 

 

"Phi."  

 

 

Tên đệ tử kia lạnh lùng nói:  

 

 

– Một phàm nhân cũng có thể tiến vào Linh Tiêu Phái chúng ta ăn uống miễn phí.  

 

 

Màn sáng trên bầu trời hiện ra hình ảnh các thiên tài đến từ mấy trăm vị diện Phàm Giới hiện ra trong tầm mắt võ giả Tiểu Thần Giới.  

 

 

Cùng lúc đó.  

 

 

Vân Phi Dương trong Long Môn dọc theo lưu quang đi vào một bình đài hình tròn rất to, cảm thấy hình ảnh trận pháp tồn tại thì cười rộ lên, để mình đẹp trai hơn một chút.  

 

 

Lâm Chỉ Khê.  

 

 

Lương Âm.  

 

 

Lăng Sa La.  

 

 

Nam nhân của các nàng, đến!  

 

 

Năm năm qua, nhất định rất tưởng niệm ta!  

 

 

Ta cũng thế.  

 

 

Rất nhớ các nàng!  

 

 

Vân Phi Dương cười một tiếng để võ giả Tiểu Thần Giới chú ý. Dù sao, mấy trăm thiên tài Phàm Giới, từng người thần sắc nghiêm nghị, chỉ có hắn hướng về phía màn sáng cười cợt, thực quá bắt mắt.  

 

 

– Tên này không khẩn trương à?  

 

 

– Chẳng biết tại sao, ta có một loại xúc động muốn đánh hắn.  

 

 

– Ta cũng thế.  

 

 

Tiện thuộc tính của Vân Đại Tiện Thần quả nhiên mạnh đến nổ tung, chỉ cần một nụ cười mỉm đã kéo đầy cừu hận.  

 

 

Lương Âm ngồi trên đá lớn, hớp một ngụm rượu, nói:  

 

 

– Tên này, năm năm không gặp, vẫn không đứng đắn như vậy.  

 

 

Lâm Chỉ Khê cười.  

 

 

Nàng muốn thấy Vân Phi Dương như thế, mà không phải ác ma không có chút cảm tình nào trong mảnh đất thí luyện năm đó.  

 

 

Đột nhiên, bên trong màn sáng truyền ra thanh âm:  

 

 

– Phàm nhân đang cười với hình ảnh trận pháp, ngươi tên là gì?!  

 

 

– Ta?  

 

 

– Không phải ngươi thì còn ai vào đây!  

 

 

"A."  

 

 

Nghe thế, Vân Phi Dương vận khí đan điền hét lớn.  

– Võ giả Tiểu Thần Giới nghe cho kỹ đây, ta tên Vân Phi Dương!