Siêu Thần Yêu NghiệtChương 448
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.7/10 từ 201 lượt Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần – Vạn Yên Chi Sào Nhắc nhở: truyện cực hài, main cực bựa, mặc dù hay yy nhưng không não tàn… Hoan nghênh nhảy hố Ban đầu hắn không hề có ý nghĩ sẽ cực khổ đi tu luyện gì đó. Lý tưởng của hắn rất đơn giản: tán gái, cưới vợ, hưởng thụ cuộc sống. Thế mà hôm nay hắn lại bị Đại Lang Cẩu cắn một cái, hắn mới hiểu, tình cảnh hiện tại của hắn bây giờ gian nan biết chừng nào a, làm sao có thể hưởng thụ nhân sinh được khi mà bị chó cắn thế này… Không được hắn nhất định phải hùng lên,…à không, là vươn lên, mạnh lên…. “Ta chỉ muốn cùng muội tử bàn luận nhân sinh, có thể đưa trách nhiệm cứu vớt thế giới giao cho người khác hay không a…” Thầm than một tiếng, Vân Phi Dương chợt nhớ đến cái gì đó, vội vàng giật đai lưng, bàn tay tiến vào đũng quần, lấy ra một chiếc nhẫn lấp lánh.  “Nếu như trước mắt bao người bị một nữ nhân đánh, một đời anh danh chẳng phải bị hủy. Vân Phi Dương nhất định phải ngăn cản, tận lực động khẩu không động thủ, nếu như có thể cùng nàng tay trong tay, bước chậm đi trong rừng cây, bàn luận chuyện nhân sinh, nói chuyện lý tưởng, không còn điều nào tốt hơn nữa a.” Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 1298: Giống như là con đường này. Chương 1297: Vân Phi Dương lo lắng, không phải không có lý. Chương 1296: Chàng chưa nghe nói qua? Chương 1295: Vật này có tính duy nhất. Chương 1294: Trí Tuệ Chi Thần.

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 448

Chương 448: Phía trên đến đại sảnh, phía dưới đến nhà bếp

Sau khi ở lại Trà bộ lạc, Vân Phi Dương cùng Lâm Chỉ Khê rất ít ra ngoài, dốc lòng tu luyện.

Vài ngày sau.

Gian phòng bọn họ ở được trang trí y như một căn phòng cưới.

Lâm Chỉ Khê mặc đồ đỏ ngồi trên giường, sợi tóc co lại, treo rất nhiều đồ trang sức, cả người đẹp vô cùng.

Vân Phi Dương si ngốc nhìn nàng, nói:

– Chỉ Khê, nàng thật xinh đẹp, ta Vân Phi Dương có thể lấy được nữ nhân như nàng, đời trước nhất định làm rất nhiều việc tốt.

Lời này nếu như bị Chư Thần chết đi nghe được, nhất định sẽ chửi ầm lên rồi tập thể tự sát thêm một lần nữa.

Lâm Chỉ Khê thản nhiên nói:

– Chúng ta chỉ diễn kịch.

Cuộc hôn lễ này chỉ làm cho Trà Mộc và Ma Linh Tộc nhìn, dù sao Vân Phi Dương miệng tiện đã nói hai người muốn về nhà thành hôn.

Mà lại.

Chỉ có thành hôn ở chỗ này.

Mới có thể được bộ lạc tán thành, nếu không chỉ là khách qua đường.

Vân Phi Dương ngồi bên cạnh, nắm tay nàng nói:

– Sau khi trở về Vạn Thế Đại Lục, chúng ta lại cử hành một đại hôn lễ.

Lâm Chỉ Khê không nói.

Vân Phi Dương tiếp tục nói:

– Mặc dù là diễn kịch, nhưng cô bây giờ đã là thê tử của ta, gọi phu quân để cho nghe một chút nào.

Lâm Chỉ Khê lạnh lùng nhìn hắn.

– Tốt thôi.

Vân Phi Dương nhún nhún vai, nói:

– Ta chỉ đùa một chút.

Cứ như vậy.

Vân Đại Tiện Thần và Lâm Chỉ Khê lấy tập tục Ma Linh Tộc thành hôn tại mảnh đất thí luyện, lúc này bọn hắn chân chính trên ý nghĩa trở thành một thành viên Trà bộ lạc.

Dù.

Lâm Chỉ Khê không mở miệng hô phu quân, nhưng sau khi cưới, lại chủ động xuống nhà bếp, tự mình nấu cơm.

Vân Phi Dương trợn mắt.

Trong hiểu biết của hắn, nữ nhân này tính cách lãnh ngạo, lại là Quận chúa Đông Lăng Quận, sinh hoạt cơm ngon áo đẹp, sao có thể xuống bếp làm cơm được?

– Nằm mơ sao?

Làm Lâm Chỉ Khê bưng đồ ăn lên, Vân Phi Dương nhìn thức ăn cũng ra dáng, ngây ngốc nói:

– Cô học ở đâu thế?

– Mẫu thân của ta.

Lâm Chỉ Khê nhàn nhạt trả lời.

Vân Phi Dương cầm đũa, kẹp một ít đồ ăn, cẩn thận nhấm nháp một phen, lúc này khen:

– Vị hương đều đủ, ngon hơn đầu bếp Thanh Phong Lâu nhiều.

Tuy có ý nịnh nọt, nhưng không thể phủ nhận, tay nghề Lâm Chỉ Khê không tệ.

Cái này vô cùng đáng quý.

Phải biết.

Thân là Quận chúa, lại là một võ giả, biết làm cơm đã là kỳ tích.

Nói Lương Âm đây, nàng là tiểu thư thế gia, từ nhỏ cơm đến há miệng, áo đến đưa tay, căn bản không đi qua nhà bếp.

Lâm Chỉ Khê nói:

– Nếm thử cái này.

– Ừm.

Vân Phi Dương lại kẹp một miếng, nói:

– Đừng nhìn nữa, cùng ăn nào.

Nói xong, gắp đồ ăn đặt trong chén nàng.

Lâm Chỉ Khê giơ đũa lên, nhẹ nhàng đưa đồ ăn vào miệng, chậm rãi nhai nuốt, cử chỉ nhẹ nhàng thoát tục, không hổ là thiên kim đại tiểu thư xuất thân danh môn.

– Uy.

Vân Phi Dương nói:

– Có thể kể chuyện khi còn bé của cô cho ta biết không?

Lâm Chỉ Khê để đũa xuống, nói:

– Không nhớ rõ.

Vân Phi Dương cố ý nói:

– Nếu như ta đoán không sai, khi cô còn bé cũng không ở Lâm gia, mà ở nông thôn cùng mẹ?

Lâm Chỉ Khê nhìn hắn, nói:

– Làm sao ngươi biết?

Vân Phi Dương cười nói:

– Bởi vì ta tại phá miếu gặp được cô, đây là chứng minh tốt nhất.

Nói tới chuyện phá miếu, Lâm Chỉ Khê nghĩ lại khi ấy bản thân quần áo không chỉnh tề, bị hắn nhìn thấy hết, trên mặt băng lãnh hiện ra ửng đỏ.

Lãnh ngạo như thế nào đi nữa, chung quy vẫn là nữ nhân, chung quy vẫn biết thẹn.

Vân Phi Dương cũng muốn nhắc lại chuyện khi ấy, hắn buông đũa xuống, cười nói:

– Năm đó, cô gác kiếm trên cổ ta, muốn giết ta, còn gọi ta dâm tặc.

Lâm Chỉ Khê nhìn hắn, nói:

– Ta nói sai à?

Vân Phi Dương nói:

– Ta chỉ hơi phong lưu, bản chất khác dâm tặc.

Lâm Chỉ Khê nói:

– Nếu như ta không thụ thương, sớm đã một kiếm chặt ngươi làm đôi, cũng không có gả cho ngươi vào hôm nay rồi.

– Hắc hắc.

Vân Phi Dương ngồi lại gần, cười nói:

– Trên đời này không có nếu như, cô bây giờ là nữ nhân của ta rồi.

Lâm Chỉ Khê nói:

– Đồ ăn lạnh.

– Cô còn chưa nói việc khi còn bé mà.

– Ta quên.

Vân Phi Dương lắc đầu.

Hắn biết nữ nhân này không muốn nhắc tới, đành phải tiếp tục ăn cơm.

Rất nhanh.

Các món ăn đã được ăn sạch sẽ, hắn ợ một cái, nói:

– Có thể lấy được một cô vợ tay nghề tốt như vậy, thượng thiên không tệ với ta.

Lâm Chỉ Khê chuẩn bị thu thập bát đũa.

– Đừng, đừng!

Vân Phi Dương vội vàng ngăn lại, cười nói;

– Loại chuyện này để ta làm đi.

Lâm Chỉ Khê từng trong sơn động nói qua, nàng sẽ làm một thê tử hợp cách, quả nhiên nàng thực hiện được, không chỉ xuống bếp nấu cơm, còn quét dọn gian phòng rất sạch sẽ.

Thật sự là phía trên đến đại sảnh, phía dưới đến nhà bếp.

Bất quá.

Để Vân Phi Dương bực bội là, không được động phòng!

Tuy cả hai ngủ cùng trên một giường, nhưng hắn không dám làm loạn, quả thực dày vò thống khổ.

Về sau.

Hắn dứt khoát lăn ra đất ngủ, cùng nữ nhân này tách ra.

Cứ như vậy.

Ngày bình thường, Vân Phi Dương vừa tu luyện vừa mang theo Lâm Chỉ Khê di dạo khắp nơi trong bộ lạc, rất nhanh hoà mình với Ma Linh.

Loại an tĩnh này bị phá hỏng nửa tháng sau, bởi vì một đám Ma Linh hung hãn đi vào Trà bộ lạc.

– Trà Tra!

Đầu mục cầm đầu vừa vào thành, lớn tiếng quát.

– Ngươi đã nói gả nữ nhi tới, bây giờ hơn nửa tháng, tại sao không thấy bóng dáng, có phải đang đùa ta!

Người này tên Sad.

Con Tù trưởng Tát bộ lạc, cũng chính là phu quân của Trà Mộc xuất giá trước đây không lâu.

Sad đến, khiến Ma Linh Trà bộ lạc kiêng kị, bởi vì bọn hắn biết, kẻ này là một dũng sĩ, còn mạnh hơn Apono.

Vân Phi Dương đang tu luyện trong phòng, nghe có người rống giận, nhất thời vui vẻ.

Nghe thế hẳn đến tìm phiền toái.

Mẹ nó.

Lão tử chờ thật lâu!

Muốn càng nhanh dung nhập Trà bộ lạc, thì cần dựng nên uy vọng, chỉ có biểu hiện ra thực lực mạnh mẽ mới để cho Ma Linh nội thành sinh ra sùng bái.

Sad xuất hiện, cũng là cơ hội.

Xoát.

Vân Phi Dương lao ra, ba bước phóng nhanh, đứng đối diện Sad, lạnh mặt nói:

– Ở đâu tới một tên ngu ngốc, dám gọi thẳng tên Tù trưởng, có phải chán sống?

– Đại gia đến!

Ma Linh Trà bộ lạc vừa nhìn thấy Vân Phi Dương, nhất thời hưng phấn hoan hô lên.

– Hả?

Sad đánh giá gia hỏa suy nhược trước mắt, âm mặt nói:

– Tiểu tử, ngươi nói ai là kẻ ngu?

– Nói ngươi.

Vân Phi Dương lạnh lùng nói:

– Ngu ngốc.

Hắn ước gì tên này động thủ, cho nên ngôn ngữ tràn ngập ngạo nghễ, một bộ dáng khó chịu thì cứ đến đánh ta đi.

– Đáng giận!

Sad bị chọc giận, bỗng nhiên nâng quyền đập tới.

Đáng tiếc.

Vân Phi Dương nhanh hơn hắn, quyền đầu xuất sau tới trước, bành một tiếng, đánh vào bụng đối phương.

Tê!

Sad cúi người, thần sắc thống khổ.

Vân Phi Dương tung một quyền ẩn chứa lực kình ba trăm trọng, tương đối bạo lực!

– Cút!

Bành!

Sad bị Vân Phi Dương đá bay ra ngoài.

Thủ hạ theo sau hắn ngơ ngác, bọn họ không ngờ Trà bộ lạc vậy mà lại có cao thủ mạnh như thế!