Siêu Thần Yêu NghiệtChương 1022
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.7/10 từ 201 lượt Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần – Vạn Yên Chi Sào Nhắc nhở: truyện cực hài, main cực bựa, mặc dù hay yy nhưng không não tàn… Hoan nghênh nhảy hố Ban đầu hắn không hề có ý nghĩ sẽ cực khổ đi tu luyện gì đó. Lý tưởng của hắn rất đơn giản: tán gái, cưới vợ, hưởng thụ cuộc sống. Thế mà hôm nay hắn lại bị Đại Lang Cẩu cắn một cái, hắn mới hiểu, tình cảnh hiện tại của hắn bây giờ gian nan biết chừng nào a, làm sao có thể hưởng thụ nhân sinh được khi mà bị chó cắn thế này… Không được hắn nhất định phải hùng lên,…à không, là vươn lên, mạnh lên…. “Ta chỉ muốn cùng muội tử bàn luận nhân sinh, có thể đưa trách nhiệm cứu vớt thế giới giao cho người khác hay không a…” Thầm than một tiếng, Vân Phi Dương chợt nhớ đến cái gì đó, vội vàng giật đai lưng, bàn tay tiến vào đũng quần, lấy ra một chiếc nhẫn lấp lánh.  “Nếu như trước mắt bao người bị một nữ nhân đánh, một đời anh danh chẳng phải bị hủy. Vân Phi Dương nhất định phải ngăn cản, tận lực động khẩu không động thủ, nếu như có thể cùng nàng tay trong tay, bước chậm đi trong rừng cây, bàn luận chuyện nhân sinh, nói chuyện lý tưởng, không còn điều nào tốt hơn nữa a.” Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 1298: Giống như là con đường này. Chương 1297: Vân Phi Dương lo lắng, không phải không có lý. Chương 1296: Chàng chưa nghe nói qua? Chương 1295: Vật này có tính duy nhất. Chương 1294: Trí Tuệ Chi Thần.

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 1022

Chương 1022: Vân Phi Dương cũng mừng thầm.

Vân Phi Dương sụp đổ.  

 

– Ta không phải hỏi tên cô, ta hỏi cô đến cùng là ai, sao lại biết nhiều như vậy?!  

 

 

– À.  

 

 

Trầm Tiểu Vũ cười nói:  

 

 

– Tại sao phải nói cho ngươi biết?  

 

 

Tốt thôi.  

 

 

Vân Phi Dương triệt để im lặng.  

 

 

Trầm Tiểu Vũ còn nói tiếp.  

 

 

– Ngươi cần phải cảm tạ ta.  

 

  

– Cảm tạ cô?  

 

 

– Đúng thế, nếu không phải ta xuất hiện, lấy điểm Thần lực này của ngươi há có thể thương tổn được Hư không đại viên mãn.  

 

 

Vân Phi Dương trầm mặc.  

 

 

– Còn nữa.  

 

 

– Thần lực quá cường hãn, lấy cảnh giới ngươi bây giờ cưỡng ép bạo phát, nhẹ thì suy yếu, nặng thì thịt nát xương tan.  

 

 

– Nếu như không phải ta tới nhanh, cắt ngang ngươi bạo phát, ngươi bây giờ đã chết.  

 

 

 – Có phải cần cảm ơn ta một tiếng không?  

 

 

Trầm Tiểu Vũ nháy mắt, cười rất đáng yêu.  

 

 

Vân Phi Dương tức giận nói:  

 

 

– Ta cám ơn cô.  

 

 

– Cắt.  

 

 

– Một chút thành ý cũng không có.  

 

 

Vân Phi Dương mặc kệ nàng, lúc này đứng lên, nói:  

 

 

– Ta còn có việc, đi trước.  

 

 

Hắn cũng không có thời gian cãi cọ cùng bé con này, nhanh tụ hợp cùng các sư huynh thôi.  

 

 

– Không thể đi.  

 

 

Trầm Tiểu Vũ ngăn lại.  

 

 

– Cùng ta về Linh Tiêu Phái đi, đó là tông môn ta chỉ định, ngươi không thể thoát ly thì thoát ly được.  

 

 

– Đại tỷ ơi!  

 

 

Vân Phi Dương sụp đổ nói:  

 

 

– Thái thượng Trưởng lão Linh Tiêu Phái đã đuổi ta ra.  

 

 

– Không có việc gì.  

 

 

Trầm Tiểu Vũ nói:  

 

 

– Ta dẫn ngươi đi, cho hắn mấy lá gan cũng không dám đuổi ngươi nữa.  

 

 

Vân Phi Dương nói:  

 

 

– Thật có lỗi, ngựa tốt không ăn lại cỏ, ta sẽ không về Linh Tiêu Phái.  

 

 

"Phốc phốc."  

 

 

Trầm Tiểu Vũ che miệng cười duyên.  

 

 

– Lấy thực lực ngươi bây giờ thì chỉ là một đầu la, sao có thể xứng là ngựa.  

 

 

– Cô…  

 

 

– Ta làm sao?  

 

 

Trầm Tiểu Vũ mở mắt to long lanh, đột nhiên hỏi.  

 

 

Vân Phi Dương có chút sợ nàng vội đáp:  

 

 

– Rất đáng yêu.  

 

 

– Rất đáng yêu?  

 

 

Khuôn mặt nhỏ của Trầm Tiểu Vũ đỏ chót, nàng xoay mặt qua chỗ khác, ấp úng nói:  

 

 

– Đáng ghét, người…người ta vốn rất đáng yêu mà.  

 

 

Vân Phi Dương giật mình.  

 

 

Ai nha.  

 

 

Tiểu la lỵ cọp cái này còn biết thẹn thùng, quả thực kỳ tích!  

 

 

– Trầm cô nương.  

 

 

Vân Phi Dương nghiêm túc nói:  

 

 

– Cô không chỉ đáng yêu, còn quốc sắc thiên hương, dù tiên nữ cũng không sánh bằng.  

 

 

Mặt Trầm Tiểu Vũ càng đỏ.  

 

 

Nàng cúi đầu, hai ngón trỏ đụng vào nhau, ngượng ngập nói:  

 

 

– Người … người khác đều nói như vậy.  

 

 

Mặc dù là la lỵ, nhưng chung quy vẫn là nữ nhân, được tán dương vẫn rất vui.  

 

 

Vân Phi Dương cũng mừng thầm.  

 

 

Nguyên lai tiểu ác ma này ăn mềm không ăn cứng, mình đến biểu hiện tốt một phen, có lẽ sẽ hất nàng ra được.  

 

 

– Trầm cô nương, cả đời ta gặp qua không ít nữ hài, nhưng lần đầu gặp được người đơn thuần đáng yêu giống như cô.  

 

 

– Thật sao?  

 

 

Trầm Tiểu Vũ cười toe toét hỏi lại.  

 

 

Vân Phi Dương chân thành nói:  

 

 

– Vân Phi Dương ta từ trước đến nay chưa bao giờ nói láo, mỹ mạo Trầm cô nương chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, có thể tỏa sáng cùng nhật nguyệt.  

Nói đến đây, hắn thừa dịp Trầm Tiểu Vũ ngượng ngùng cúi đầu nhẹ nhàng bước ra ngoài sơn động.