Siêu Thần Yêu NghiệtChương 902
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.7/10 từ 201 lượt Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần – Vạn Yên Chi Sào Nhắc nhở: truyện cực hài, main cực bựa, mặc dù hay yy nhưng không não tàn… Hoan nghênh nhảy hố Ban đầu hắn không hề có ý nghĩ sẽ cực khổ đi tu luyện gì đó. Lý tưởng của hắn rất đơn giản: tán gái, cưới vợ, hưởng thụ cuộc sống. Thế mà hôm nay hắn lại bị Đại Lang Cẩu cắn một cái, hắn mới hiểu, tình cảnh hiện tại của hắn bây giờ gian nan biết chừng nào a, làm sao có thể hưởng thụ nhân sinh được khi mà bị chó cắn thế này… Không được hắn nhất định phải hùng lên,…à không, là vươn lên, mạnh lên…. “Ta chỉ muốn cùng muội tử bàn luận nhân sinh, có thể đưa trách nhiệm cứu vớt thế giới giao cho người khác hay không a…” Thầm than một tiếng, Vân Phi Dương chợt nhớ đến cái gì đó, vội vàng giật đai lưng, bàn tay tiến vào đũng quần, lấy ra một chiếc nhẫn lấp lánh.  “Nếu như trước mắt bao người bị một nữ nhân đánh, một đời anh danh chẳng phải bị hủy. Vân Phi Dương nhất định phải ngăn cản, tận lực động khẩu không động thủ, nếu như có thể cùng nàng tay trong tay, bước chậm đi trong rừng cây, bàn luận chuyện nhân sinh, nói chuyện lý tưởng, không còn điều nào tốt hơn nữa a.” Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 1298: Giống như là con đường này. Chương 1297: Vân Phi Dương lo lắng, không phải không có lý. Chương 1296: Chàng chưa nghe nói qua? Chương 1295: Vật này có tính duy nhất. Chương 1294: Trí Tuệ Chi Thần.

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 902

Chương 902: Tên này động tâm!

Cửu Tiêu Sơn Mạch rất lớn, liên miên mấy ngàn dặm, cho nên cũng không chỉ chín phong, còn có càng nhiều sơn phong, nhưng khoảng cách với Xích Tiêu chủ phong quá xa, rất dễ dàng bị xem nhẹ.  

 

Tỉ như ngoài năm trăm dặm có một sơn phong rất lớn, gọi Ngọc Tiêu phong.  

 

 

Mới đầu, cũng không được Linh Tiêu Phái coi trọng, nhưng vài thập niên trước, ngoài ý muốn phát hiện ra một tòa Linh Thạch Quáng Mạch, khiến cho nơi này trở thành trọng địa.  

 

 

Mỏ quặng dưới Ngọc Tiêu phong mang đến thu hoạch khổng lồ cho Linh Tiêu Phái, cung cấp linh thạch tiêu sài hàng năm.  

 

 

Đương nhiên.  

 

 

Khoáng thạch chôn sâu lòng đất, hoặc dung nhập vào trong núi đá, độ khó khi khai thác phi thường cao. Cho nên, Linh Tiêu Phái hàng năm sẽ phái đệ tử đến đây khai thác.  

 

 

 Cái gọi là nghĩa vụ.  

 

 

Chỉ đối với Ngoại Môn Đệ Tử, Nội Môn Đệ Tử trở lên còn không có quy định này.  

 

 

Vân Phi Dương đả thương Trương Thanh Ngọc trên Thanh Tiêu phong, xem như làm trái quy tắc, Trưởng lão Thanh Tiêu phong muốn thuyết pháp, Đường Nhược Giản quyết định, để tiểu tử này đi lấy quặng ba tháng.  

 

 

– Đào quáng?  

 

 

Trong đình viện Nội Môn Đệ Tử, biểu hiện trên mặt Vân Phi Dương có chút sụp đổ, nói:  

 

 

 – Thủ tọa, ngài đã nói, xảy ra chuyện thì để ngài gánh mà!  

 

 

Đường Nhược Giản im lặng.  

 

 

Ta có nói qua.  

 

 

Nhưng chỉ giới hạn trong Bích Tiêu phona, ai biết ngươi một mình chạy đến Thanh Tiêu phong, đả thương người ta!  

 

 

– Yên tâm đi.  

 

 

Đường Nhược Giản nói:  

 

 

– Trưởng lão phụ trách khai thác linh thạch là người Tấn Tiêu phong chúng ta, ta đã căn dặn, ngươi đi qua đó thì cũng như chuyển sang nơi khác tu luyện thôi.  

 

 

Vân Phi Dương cười nói:  

 

 

– Thủ tọa, có thể trá hình vài viên linh thạch hay không?  

 

 

Đã sớm nghe nói linh thạch là đồ tốt.  

 

 

Hiện tại hắn còn chưa thấy dáng dấp ra sao, cũng không biết sau khi hấp thu sẽ có hiệu quả như thế nào.  

 

 

– Xú tiểu tử, ta cảnh cáo ngươi, Linh Thạch bên trong Quáng Mạch, chỉ cho đệ tử khai thác không thể tư tàng, kẻ trái lệnh, nhẹ thì đuổi khỏi mỏ quặng, nặng thì phế bỏ tu vi!  

 

 

– Đương nhiên.  

 

 

Đường Nhược Giản tiếp tục nói:  

 

 

– Loại vật như Linh thạch, không gian giới chỉ phổ thông không cách nào chứa đựng, sau khi ngươi tiến vào sẽ có người chuyên phụ trách giám sát, dù muốn trộm cũng không có khả năng.  

 

 

– Không gian giới chỉ không chứa nổi?  

 

 

Vân Phi Dương ngạc nhiên.  

 

 

Đường Nhược Giản giải thích.  

 

 

– Trên ý nghĩa mà nói, linh thạch do thiên địa Tiểu Thần Giới dựng dục mà sinh, mặc dù khoáng thạch nhưng cũng coi như một loại sinh mệnh.  

 

 

– Thì ra là thế.  

 

 

Vân Phi Dương hiểu rõ.  

 

 

Không gian giới chỉ phổ thông, chỉ có thể chứa vật chết, mà linh thạch có sinh mệnh thì cần trữ vật càng cao cấp hơn.  

 

 

– Phi Dương đại lục ta chắc có thể chứa đựng linh thạch.  

 

 

Vân Phi Dương nói thầm:  

 

 

– Xem ra, có cơ hội thì trộm một số.  

 

 

Tên này động tâm!  

 

 

Đường Nhược Giản tự nhiên không cách nào thăm dò nội tâm, cũng không biết hắn to gan lớn mật, dám đánh chủ ý lên linh thạch, nói:  

 

 

– Nhanh chuẩn bị một chút, sáng mai lên đường.  

 

 

– Nhanh như vậy?  

 

 

– Ngươi đi chịu phạt, không phải đi du ngoạn!  

 

 

– Hiểu rõ!  

 

 

Vân Phi Dương vội vàng trở về phòng.  

 

 

"Ai."  

 

 

Đường Nhược Giản thở dài một hơi.  

 

 

Vốn có dự định khác, thật tốt bồi dưỡng Vân Phi Dương, kết quả, tiểu tử này gây chuyện, chỉ có thể theo quy củ, để hắn đi Ngọc Tiêu phong yên tĩnh vài hôm.  

– Cũng chỉ có ba tháng.