Siêu Thần Yêu NghiệtChương 1087
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.7/10 từ 201 lượt Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần – Vạn Yên Chi Sào Nhắc nhở: truyện cực hài, main cực bựa, mặc dù hay yy nhưng không não tàn… Hoan nghênh nhảy hố Ban đầu hắn không hề có ý nghĩ sẽ cực khổ đi tu luyện gì đó. Lý tưởng của hắn rất đơn giản: tán gái, cưới vợ, hưởng thụ cuộc sống. Thế mà hôm nay hắn lại bị Đại Lang Cẩu cắn một cái, hắn mới hiểu, tình cảnh hiện tại của hắn bây giờ gian nan biết chừng nào a, làm sao có thể hưởng thụ nhân sinh được khi mà bị chó cắn thế này… Không được hắn nhất định phải hùng lên,…à không, là vươn lên, mạnh lên…. “Ta chỉ muốn cùng muội tử bàn luận nhân sinh, có thể đưa trách nhiệm cứu vớt thế giới giao cho người khác hay không a…” Thầm than một tiếng, Vân Phi Dương chợt nhớ đến cái gì đó, vội vàng giật đai lưng, bàn tay tiến vào đũng quần, lấy ra một chiếc nhẫn lấp lánh.  “Nếu như trước mắt bao người bị một nữ nhân đánh, một đời anh danh chẳng phải bị hủy. Vân Phi Dương nhất định phải ngăn cản, tận lực động khẩu không động thủ, nếu như có thể cùng nàng tay trong tay, bước chậm đi trong rừng cây, bàn luận chuyện nhân sinh, nói chuyện lý tưởng, không còn điều nào tốt hơn nữa a.” Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 1298: Giống như là con đường này. Chương 1297: Vân Phi Dương lo lắng, không phải không có lý. Chương 1296: Chàng chưa nghe nói qua? Chương 1295: Vật này có tính duy nhất. Chương 1294: Trí Tuệ Chi Thần.

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 1087

Chương 1087: Tên này bị điên à?

– Tên khốn kiếp nào nói thế, lão tử còn chơi chưa đã ở dương gian đây.  

 

Dát.  

 

 

Tôn Hữu Ưng đột nhiên dừng lại, hắn quay người nhìn ra phía sau, chỉ thấy một nam tử tướng mạo anh tuấn chầm chậm đi tới.  

 

 

– Hả?  

 

 

– Tên này sao lại tới đây?  

 

 

Mọi người ngạc nhiên.  

 

 

Làm một đám lão thợ săn, bọn họ một mực phóng thích nguyên niệm, lưu ý nhất cử nhất động xung quanh, nhưng Vân Phi Dương đi đến phạm vi mười trượng, nếu không chủ động mở miệng nói chuyện, còn sẽ không phát hiện.  

 

 

Không phải cường giả đó chứ?  

 

 

Tôn Hữu Ưng nhất thời cảnh giác.  

 

  

Bất quá, nguyên niệm quét vào người đối phương, lại phát hiện, khí thế tên này chỉ có tu vi Tố Thể Kỳ tầng năm!  

 

 

Hắn buông lỏng một hơi, thầm nghĩ.  

 

 

– Xem ra, vừa rồi chủ quan, đến mức có người tới gần cũng không phát hiện.  

 

 

– Vân…Vân thiếu hiệp?  

 

 

Bọn người Trương Lực Duẫn thấy rõ người đến là Vân Phi Dương, từng tên trợn mắt hốc mồm.  

 

 

Bọn họ đều là võ giả Luyện Tâm Kỳ, tuyệt không tin chuyện gặp quỷ, cho nên tên này không chết? !  

 

 

 Mẹ ta ơi.  

 

 

Bị Bích Ngọc Thiềm Thừ nuốt sống còn có thể sống đi ra, thật là gặp quỷ mà!  

 

 

Trương Lực Duẫn run rẩy nói.  

 

 

– Vân…Vân thiếu hiệp, ngươi…ngươi còn sống?  

 

 

Vân Phi Dương sụp đổ nói.  

 

 

– Ngươi hi vọng ta chết?  

 

 

– Không không!  

 

 

Trương Lực Duẫn vội vàng lắc đầu.  

 

 

Tôn Hữu Ưng không có tâm tình nhìn hai người họ tán gẫu, cầm đao cười lạnh nói.  

 

 

– Tiểu tử, ngươi và bọn hắn là một đám?  

 

 

– Một đám?  

 

 

Vân Phi Dương cười đáp.  

 

 

– Xem như thế đi.  

 

 

– Hắc hắc, lại một tên tới chịu chết.  

 

 

– Tên này chỉ có tu vi Tố Thể Kỳ tầng năm, giết cũng không có ý nghĩa gì.  

 

 

Đám thợ săn Ngốc Ưng Đoàn nhao nhao cười rộ lên.  

 

 

Trương Lực Duẫn còn vội hô.  

 

 

– Vân thiếu hiệp, mau rời khỏi đây!  

 

 

Ân nhân không chết, lương tâm không còn trở ngại, nhưng nếu như bị Ngốc Ưng giết thì cũng như hại hắn.  

 

 

– Đã đến thì cũng đừng đi nữa.  

 

 

Tôn Hữu Ưng âm u cười nói.  

 

 

Mấy tên thợ săn Ngốc Ưng Đoàn lặng yên bao quanh Vân Phi Dương, phong tỏa đường lui.  

 

 

Vân Phi Dương xem thường, cười nói.  

 

 

– Không sai, ta đã đến, chắc chắn sẽ không đi.  

 

 

Ta dựa vào.  

 

 

Tên này còn bật cười?  

 

 

Tôn Hữu Ưng nhất thời khó chịu, hắn phất phất tay nói.  

 

 

– Lão tam, làm thịt tên này.  

 

 

Thợ săn gọi lão tam đi tới, hắn l**m l**m dao găm.  

 

 

– Hắc hắc, dao găm của tam ca lâu rồi không có nhuốm máu.  

 

 

– Một gà mờ Tố Thể Kỳ tầng năm, giết không có ý nghĩa thật a.  

 

 

Mọi người trêu ghẹo.  

 

 

Lão tam vừa đi vừa chuyển dao găm, ánh mắt nhìn về phía Vân Phi Dương có hưng phấn điên cuồng.  

 

 

Lâu dài liệp sát hung thú để hắn có tính tàn nhẫn chỉ có thú loại mới có, nghĩ đến cảnh sắp thấy máu chảy, huyết dịch đã sôi trào, dị thường phấn khởi.  

 

 

Tất cả thợ săn Ngốc Ưng Đoàn đều có loại bệnh này, xác thực mà nói, bọn họ bị lệ khí của hung thú cảm nhiễm.  

 

 

– Tiểu tử.  

 

 

Lão tam đứng trước Vân Phi Dương hai trượng, âm u nói.  

 

 

– Ta sẽ để ngươi chết không thống khổ.  

 

 

"Xoát!"  

 

 

Đột nhiên, Vân Phi Dương giẫm phức tạp bộ pháp xông tới, nắm tay bỗng nhiên vung tới.  

 

 

Động tác không nhanh cho người ta một loại cảm giác không có kết cấu gì, thật giống như đang huy quyền lung tung!  

 

 

"Haha!"  

 

 

– Tên này bị điên à?  

 

 

Mọi người cười to.  

 

 

"Oanh!"  

 

 

Nhưng vào lúc này, một quyền Vân Phi Dương đánh vào thân lão tam, xuyên thấu lồng ngực, nhô ra đầu quyên đẫm máu, trong bàn tay còn đang nắm một trái tim còn đang đập.  

 

 

– Thật có lỗi.  

 

 

Vân Phi Dương cười nói.  

– Ta sẽ để ngươi chết rất thống khổ.