Siêu Thần Yêu NghiệtChương 529
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.7/10 từ 201 lượt Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần – Vạn Yên Chi Sào Nhắc nhở: truyện cực hài, main cực bựa, mặc dù hay yy nhưng không não tàn… Hoan nghênh nhảy hố Ban đầu hắn không hề có ý nghĩ sẽ cực khổ đi tu luyện gì đó. Lý tưởng của hắn rất đơn giản: tán gái, cưới vợ, hưởng thụ cuộc sống. Thế mà hôm nay hắn lại bị Đại Lang Cẩu cắn một cái, hắn mới hiểu, tình cảnh hiện tại của hắn bây giờ gian nan biết chừng nào a, làm sao có thể hưởng thụ nhân sinh được khi mà bị chó cắn thế này… Không được hắn nhất định phải hùng lên,…à không, là vươn lên, mạnh lên…. “Ta chỉ muốn cùng muội tử bàn luận nhân sinh, có thể đưa trách nhiệm cứu vớt thế giới giao cho người khác hay không a…” Thầm than một tiếng, Vân Phi Dương chợt nhớ đến cái gì đó, vội vàng giật đai lưng, bàn tay tiến vào đũng quần, lấy ra một chiếc nhẫn lấp lánh.  “Nếu như trước mắt bao người bị một nữ nhân đánh, một đời anh danh chẳng phải bị hủy. Vân Phi Dương nhất định phải ngăn cản, tận lực động khẩu không động thủ, nếu như có thể cùng nàng tay trong tay, bước chậm đi trong rừng cây, bàn luận chuyện nhân sinh, nói chuyện lý tưởng, không còn điều nào tốt hơn nữa a.” Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 1298: Giống như là con đường này. Chương 1297: Vân Phi Dương lo lắng, không phải không có lý. Chương 1296: Chàng chưa nghe nói qua? Chương 1295: Vật này có tính duy nhất. Chương 1294: Trí Tuệ Chi Thần.

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 529

Chương 529: Toàn diệt!

Dát.

Quan Trường Thắng cùng binh lính ngốc trệ.

"Xoát!"

Mọi người cùng nhau ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trên thành lâu, một nam tử anh tuấn đang đứng, khóe miệng hơi giương lên lộ ra nụ cười mỉm.

Khi tất cả nhìn thấy hình dáng người kia, đại não bỗng trống rỗng, từng tên ngây ra như phỗng, ánh mắt lóe lên vẻ chấn kinh.

Không nhìn lầm chứ?

Chẳng lẽ là quỷ?

Quan Trường Thắng từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, đầu tiên xoa xoa hai mắt, xác định không phải ảo giác, tiếp theo hưng phấn hô lớn:

– Vân thành chủ hiển linh, Vân thành chủ hiển linh rồi!

"Phù phù."

Vân Phi Dương trực tiếp ngã cắm đầu xuống đất.

Hắn bò dậy, đi đến trước mặt tên kia mắng:

– Hiển linh cái em gái ngươi, bản Thành chủ còn sống!

– Sống… Còn sống?

Quan Trường Thắng ngây người.

Vân Phi Dương tiến vào mảnh đất thí luyện chín tháng rồi, trong tư duy người bình thường, tuyệt đối đã chết không thể chết lại.

Ngày hôm nay đột nhiên xuất hiện để bọn người tưởng hắn hiển linh.

Không phải quỷ! Là người!

Quan Trường Thắng đứng gần với Vân Phi Dương, nghe được tiếng hắn hít thở, sau đó khẳng định.

– Vân… Vân thành chủ!

Hắn cả kinh hô:

– Ngài… ngài thật còn sống? Ta… Ta không phải nằm mơ?

"A!"

Đột nhiên, hắn kêu thảm một tiếng.

Vân Phi Dương cười hỏi:

– Đau không?

– Đau!

Quan Trường Thắng nhe răng nhếch miệng, chợt hiện ra vẻ mừng như điên, đây không phải mộng, Vân thành chủ còn sống!

Mấy năm trước.

Sau khi Vân Phi Dương bế quan từ sơn cốc đi ra, dùng năm ngày bay vạn dặm đường mới đuổi tới Thiết Cốt Thành.

Bây giờ đạt đến Linh Hoàng, tuy khoảng cách càng xa hơn trước đó, nhưng vẻn vẹn vài canh giờ đã đuổi tới.

Nguyên nhân rất đơn giản.

Tên này quan tâm an nguy Đằng Ưng Thành nên điên cuồng thi triển hư không nhảy vọt, phải trong thời gian ngắn nhất đi đến đó.

Mà bởi vì vị trí Vân Tiêu Thành chắn trước Đằng Ưng Thành trên đường hắn đi qua.

Nên khi qua đây nhìn thấy cảnh này mới dừng lại.

Cũng may tu vi hắn mới đến Hoàng Cấp.

Nếu như đạt tới Thánh cấp, hư không nhảy vọt mạnh hơn, dù cách nhau vạn lý thì cũng chỉ cần một lúc sẽ đến.

Vân Phi Dương xuất hiện, Quan Trường Thắng và binh lính khẳng định Thành chủ nhà mình không chết, hắn còn sống trở về từ theo mảnh đất thí luyện!

Thời khắc đó.

Mọi người tựa như uống máu gà, từng tên hưng phấn tới cực điểm.

Nếu như sự việc Vân Phi Dương trở về truyền ra, Vạn Thế Đại Lục nhất địng sẽ sôi trào!

– Tình huống hiện tại như thế nào?

– Bẩm Thành chủ!

Quan Trường Thắng vội vàng báo cáo tình hình chiến đấu.

Vân Phi Dương cau mày:

– Nơi này chỉ có 20 ngàn người, quá ít.

Hắn thấy bên địch quân, chỉ tính đám người đang tiên phong cũng có bảy, tám vạn, từng người được trang bị đến tận răng, 20 ngàn người thủ được mới lạ.

– Thành chủ.

Quan Trường Thắng khổ sở nói:

– Binh lực Đông Lăng, Thiên Vũ hai quận thực không đủ, có thể phái tới 20 ngàn binh lính thủ Vân Tiêu Thành đã là cực hạn.

– Ừm.

Vân Phi Dương ứng tiếng, chợt nhìn về phía binh lính thủ thành, nói:

– Truyền lệnh xuống, để bọn hắn nghỉ ngơi tại chỗ.

– A?

Quan Trường Thắng có chút mộng.

Địch quân đã đánh tới, lúc này nghỉ ngơi thì đánh thế nào.

Vân Phi Dương nói tiếp:

– Các ngươi đã rất mệt rồi.

"Xoạt!"

Đám binh sĩ dù thân thể rã rời, nhưng vẫn đồng thanh đáp:

– Thành chủ đại nhân, chúng ta không mệt!

– Đừng nói nhảm.

Vân Phi Dương lạnh lùng quát:

– Đều nghỉ ngơi tại chỗ cho ta, nơi này giao cho bản Thành chủ.

Các binh sĩ nghe vậy, tuy không tình nguyện, nhưng vẫn ngồi xuống buông lỏng một hơi, giờ có muốn đứng lên cũng rất khó.

– Thành chủ!

Quan Trường Thắng nói:

– Ngài không phải muốn đích thân động thủ chứ?

Mọi người nghe vậy, nhất thời lo lắng.

Vân thành chủ đã đạt tới Vũ Vương, nếu xuất thủ thì chắc sẽ kinh động đến Chấp Pháp Tháp!

– Tự mình động thủ cũng được.

Vân Phi Dương lẩm bẩm.

Sắc mặt Quan Trường Thắng thay đổi, hắn vội vàng nói:

– Thành chủ tuyệt đối không thể, ngài vừa mới từ mảnh đất thí luyện đi ra, không thể lại đi vào!

– Lại đi vào?

Vân Phi Dương cười cười.

Mình đã thu bản nguyên của mảnh đất thí luyện, tiểu thế giới khẳng định vỡ nát, cái truyền tống trận của Vạn Thế Đại Lục đã hết hiệu lực.

Hiện tại, không ai có thể vào.

"Ba."

Vân Phi Dương vỗ vai Quan Trường Thắng, nói:

– Điểm ấy địch quân, không đáng ta động thủ, để cho bọn họ tới giải quyết.

– Bọn họ?

Quan Trường Thắng mờ mịt.

"Xoát."

Vào lúc này, Vân Phi Dương bay ra khỏi thành lầu, rơi trước cửa thành, Linh Niệm dung nhập thế giới của mình.

Quan Trường Thắng ngạc nhiên hỏi:

– Thành chủ đang làm gì?

Sau một khắc.

Tròng mắt trong hốc mắt hắn xém chút trừng rớt ra ngoài.

Bởi vì sau một cái hô hấp, không gian không lớn lắm trước cửa thành xuất hiện vạn tên quái vật thân hình cao lớn vạm vỡ!

Những sinh vật này từng tên hung thần ác sát, nhìn qua có chút dọa người!

– Mẹ ta ơi!

Những binh lính còn có thể đứng lên nhao nhao há to mồm.

– Cái này… Bọn họ?

Quan Trường Thắng chết lặng.

Tuy hắn không biết những sinh vật này là gì, nhưng từ khí tức xem xét thì thực lực tuyệt không kém Vũ Sư!

Binh lính liên minh các quận đang công tới nhìn thấy trước cửa thành đột nhiên xuất hiện một đám quái vật, cũng nhao nhao trừng to mắt.

– Đây là cái gì?

– Chẳng lẽ là một loại hung thú nào đó?

Thời điểm bọn hắn còn đang nghi hoặc, Vân Phi Dương đã vung tay lên lãnh đạm ra lệnh:

– Giết sạch!

"Vù vù!"

Một vạn tộc nhân Trà bộ lạc phẫn nộ rống to bộc phát quái khiếu khiếp người, sau đó như từng đầu trâu điên phóng tới binh lính liên minh các quận.

– Ngăn cản bọn họ!

Tướng lãnh địch quân quát lớn.

Ngàn binh lính xếp sau nhanh chóng giơ vũ khí cùng loại với Bạo Liệt Nỏ lên bóp cò, nhất thời hình thành một mảnh mưa tên vọt tới đám Ma Linh.

"Rầm rầm rầm!"

Một trận cuồng oanh loạn tạc.

Nhưng.

Sau khi khói lửa tán đi, binh lính địch nhân ngốc trệ.

Bởi vì, đám quái vật đang vọt tới kia lại không bị tổn thương, thậm chí dù có một vài tên bị tiễn bắt trúng tay, nhưng nhìn chúng giống những cây tăm cấm trên tảng đá lớn.

"Hô!"

Vào lúc này, mấy chục Ma Linh đã vọt tới, bọn họ giơ quyền đầu nặng nề lên đánh vào đám người, ngay lập tức đánh bay bảy tám tên.

Những Ma Linh Trà bộ lạc trải qua huấn luyện Trọng lực trận, thực lực mạnh mẽ, nhân loại binh lính đối mặt với bọn hắn tuyệt đối là bi kịch.

Một trận chiến đấu tàn khốc, áp đảo bắt đầu cũng cấp tốc kết thúc, đường núi đang có 60 ngàn địch quân xông lên, hoặc bị giết hoặc bị đánh bay xuống vách núi, không tên nào may mắn thoát khỏi.

Đám người phía sau hoảng sợ không thôi, bọn họ đã bị sự cường hãn của Ma Linh dọas sợ mất mật, nào còn dám tiến công, chỉ có thể rút lui.

"Ừng ực."

Trên cổng thành, Quan Trường Thắng nuốt nước miếng một cái.

Nhiều địch quân như vậy mà chỉ trong nửa canh giờ ngắn ngủi đã bị toàn diệt, Bọn Họ trong lời nói của Thành chủ đại nhân quá kinh khủng rồi!

"Ai."

Đột nhiên, một âm thanh lười biếng truyền đến:

– Binh lính nhân loại đây hả.

Quan Trường Thắng nghe được thanh âm cổ quái vội vàng nhìn lại, chỉ thấy bên cạnh Thành chủ đại nhân đứng một nữ tử tướng mạo xinh đẹp, nàng đang lắc đầu nói tiếp.

– Thật yếu đến đáng thương.