Siêu Thần Yêu NghiệtChương 1092
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.7/10 từ 201 lượt Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần – Vạn Yên Chi Sào Nhắc nhở: truyện cực hài, main cực bựa, mặc dù hay yy nhưng không não tàn… Hoan nghênh nhảy hố Ban đầu hắn không hề có ý nghĩ sẽ cực khổ đi tu luyện gì đó. Lý tưởng của hắn rất đơn giản: tán gái, cưới vợ, hưởng thụ cuộc sống. Thế mà hôm nay hắn lại bị Đại Lang Cẩu cắn một cái, hắn mới hiểu, tình cảnh hiện tại của hắn bây giờ gian nan biết chừng nào a, làm sao có thể hưởng thụ nhân sinh được khi mà bị chó cắn thế này… Không được hắn nhất định phải hùng lên,…à không, là vươn lên, mạnh lên…. “Ta chỉ muốn cùng muội tử bàn luận nhân sinh, có thể đưa trách nhiệm cứu vớt thế giới giao cho người khác hay không a…” Thầm than một tiếng, Vân Phi Dương chợt nhớ đến cái gì đó, vội vàng giật đai lưng, bàn tay tiến vào đũng quần, lấy ra một chiếc nhẫn lấp lánh.  “Nếu như trước mắt bao người bị một nữ nhân đánh, một đời anh danh chẳng phải bị hủy. Vân Phi Dương nhất định phải ngăn cản, tận lực động khẩu không động thủ, nếu như có thể cùng nàng tay trong tay, bước chậm đi trong rừng cây, bàn luận chuyện nhân sinh, nói chuyện lý tưởng, không còn điều nào tốt hơn nữa a.” Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 1298: Giống như là con đường này. Chương 1297: Vân Phi Dương lo lắng, không phải không có lý. Chương 1296: Chàng chưa nghe nói qua? Chương 1295: Vật này có tính duy nhất. Chương 1294: Trí Tuệ Chi Thần.

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 1092

Chương 1092: Tử vong truyền âm!?

Nhưng lúc này, hắn cảm giác trước mắt tối sầm, phảng phất như thái dương bị mây đen che khuất, đại địa mất đi hào quang.  

 

Không phải mây đen.  

 

 

Cóc ghẻ đang bay tới đột nhiên hóa cao mười trượng, chân trước vung đến giống như một cây cổ thụ tráng kiện!  

 

 

Tận mắt nhìn thấy con cóc nho nhỏ hóa thành quái vật khổng lồ, tròng mắt Tôn Hữu Ưng xém chút từ trong hốc mắt trừng rớt ra ngoài.  

 

 

Thời khắc đó.  

 

 

Hắn trở thành một con ruồi nhỏ yếu trước mặt Bích Ngọc Thiềm Thừ.  

 

 

Đám thợ săn sau lưng bị dọa hai chân run rẩy, hồn phi phách tán.  

 

 

Mấy người Trương Lực Duẫn cũng trợn tròn.  

 

 

Bọn họ run rẩy bờ môi, hoảng sợ nói:  

 

 

 – Bích… Bích… Bích Ngọc Thiềm Thừ!  

 

 

"Vù vù!"  

 

 

Chân trước tráng kiện mạnh mẽ mang theo vạn trọng thuần nguyên lực hung hăng đập Tôn Hữu Ưng đang kinh hãi quá độ xuống mặt đất.  

 

 

"Ầm ầm!"  

 

 

Mặt đất rung chuyển, cây cối sụp đổ.  

 

 

"Oa!"  

 

 

Bích Ngọc Thiềm Thừ quát to một tiếng, chợt nhảy lên, đè xuống bảy tên thợ săn khác.  

 

  

– Má ơi!  

 

 

– Nhanh… Chạy mau!  

 

 

Bảy tên thợ săn không để ý tới lão đại mình chết hay sống, nhao nhao chạy trối chết, làm thợ săn, bọn họ đã ý thức được, con cóc này là một đầu Tinh Thú!  

 

 

Không chạy, chỉ có chết!  

 

 

"Ầm ầm!"  

 

 

Năm tên thợ săn chạy chậm bị thân thể to lớn đè trên mặt đất.  

 

 

"Hô!"  

 

 

Bích Ngọc Thiềm Thừ mở miệng rộng hít một hơi. Hai tên thợ săn đào thoát được bị hút vào trong miệng thành thức ăn cho con cóc.  

 

 

Ngốc Ưng Đoàn hung danh hiển hách trong khoảng thời gian ngắn bị Bích Ngọc Thiềm Thừ hủy diệt.  

 

 

Đoàn trưởng Tôn Hữu Ưng bị một chưởng vỗ trọng thương, bảy tên thủ hạ khác, ba chết bốn bị thương!  

 

 

Nói thật.  

 

 

Đám Ngốc Ưng Đoàn rất oan.  

 

 

Dưới tình huống bình thường, tám tên thợ săn Luyện Tâm Kỳ kinh nghiệm lão luyện, đối mặt với Tinh Thú cấp một, mặc dù không địch lại cũng không thể tổn thất nặng nề.  

 

 

Nhưng.  

 

 

Người nào sẽ nghĩ tới một con cóc không đáng chú ý vậy lại đột nhiên biến lớn!  

 

 

Thói quen.  

 

 

Thói quen của Vân Phi Dương!  

 

 

Lão tử muốn để các ngươi xem thường khế ước thú của ta, sau đó trong thời khắc mấu chốt tung ra một kích trí mệnh cho các ngươi.  

 

 

Tinh Thú không đáng sợ.  

 

 

Chỉ sợ tên chủ nhân hư hỏng của nó!  

 

 

"Uy."  

 

 

Vân Phi Dương ngồi xổm trước mặt Tôn Hữu Ưng đang trọng thương, cười nói:  

 

 

– Khế ước thú của ta lợi hại không?  

 

 

Khế ước thú của hắn?  

 

 

Bọn người Trương Lực Duẫn mộng.  

 

 

Đến cùng đã phát sinh chuyện gì, tên này lại có thể hàng phục một đầu Tinh Thú làm khế ước thú!  

 

 

– Ngươi… Ngươi đến cùng là ai?  

 

 

Tôn Hữu Ưng chịu đựng đau nhức, yếu ớt hỏi.  

 

 

Nắm giữ Thánh Thể, thao túng Tinh Thú có thể so với Hư Không cảnh, người này tuyệt đối có lai lịch lớn, mình hôm nay xem như đá trúng thiết bản!  

 

 

Vân Phi Dương nói:  

 

 

– Trước khi chết thỏa mãn nguyện vọng của ngươi.  

 

 

Hắn nhẹ nhàng giơ tay, nói:  

 

 

– Nhớ kỹ, ta gọi Vân Phi Dương.  

 

 

"Xoát!"  

 

 

Một chưởng vỗ l*n đ*nh đầu Tôn Hữu Ưng, mà hắn trước khi chết cũng rốt cuộc minh bạch, nguyên lai mình chết tay trong tên thiên tài đến từ hạ đẳng vị diện.  

 

 

Tên Vân Phi Dương,  

 

 

Tôn Hữu Ưng từng nghe nói qua nhưng chưa thấy qua, bởi vì lúc Long Môn khảo nghiệm, hắn vẫn còn đang chém giết hung thú.  

 

 

Vì cái gì!!  

 

 

Phàm nhân mới đi vào Tiểu Thần Giới hai năm lại mạnh mẽ như thế, còn nắm giữ khế ước thú có thể so với cường giả Hư Không cảnh!  

 

 

– Sư… Sư tôn!  

 

 

Thời khắc tư duy Tôn Hữu Ưng phai mờ, không cam lòng quát ầm lên:  

 

 

– Hắn gọi Vân Phi Dương… Nhất định phải… báo thù cho đồ nhi!  

 

 

"Hưu!"  

 

 

Một đạo lưu quang yếu ớt từ trong thức hải hắn xông ra hướng về bầu trời rộng lớn.  

 

 

– Ừm.  

 

 

Vân Phi Dương phát giác được đạo lưu quang yếu ớt kia, cau mày nói:  

 

 

– Tử vong truyền âm!?  

 

 

Bên ngoài mấy vạn dặm.  

 

 

Trong mật thất phong bế, một đạo nguyên niệm chạy vào trong thức hải của một lão giả đang nhắm mắt, hắn đột nhiên mở mắt, lạnh lùng quát lớn:  

– Vân Phi Dương, ngươi dám giết đồ đệ của ta!