Siêu Thần Yêu NghiệtChương 1201
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.7/10 từ 201 lượt Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần – Vạn Yên Chi Sào Nhắc nhở: truyện cực hài, main cực bựa, mặc dù hay yy nhưng không não tàn… Hoan nghênh nhảy hố Ban đầu hắn không hề có ý nghĩ sẽ cực khổ đi tu luyện gì đó. Lý tưởng của hắn rất đơn giản: tán gái, cưới vợ, hưởng thụ cuộc sống. Thế mà hôm nay hắn lại bị Đại Lang Cẩu cắn một cái, hắn mới hiểu, tình cảnh hiện tại của hắn bây giờ gian nan biết chừng nào a, làm sao có thể hưởng thụ nhân sinh được khi mà bị chó cắn thế này… Không được hắn nhất định phải hùng lên,…à không, là vươn lên, mạnh lên…. “Ta chỉ muốn cùng muội tử bàn luận nhân sinh, có thể đưa trách nhiệm cứu vớt thế giới giao cho người khác hay không a…” Thầm than một tiếng, Vân Phi Dương chợt nhớ đến cái gì đó, vội vàng giật đai lưng, bàn tay tiến vào đũng quần, lấy ra một chiếc nhẫn lấp lánh.  “Nếu như trước mắt bao người bị một nữ nhân đánh, một đời anh danh chẳng phải bị hủy. Vân Phi Dương nhất định phải ngăn cản, tận lực động khẩu không động thủ, nếu như có thể cùng nàng tay trong tay, bước chậm đi trong rừng cây, bàn luận chuyện nhân sinh, nói chuyện lý tưởng, không còn điều nào tốt hơn nữa a.” Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 1298: Giống như là con đường này. Chương 1297: Vân Phi Dương lo lắng, không phải không có lý. Chương 1296: Chàng chưa nghe nói qua? Chương 1295: Vật này có tính duy nhất. Chương 1294: Trí Tuệ Chi Thần.

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 1201

Chương 1201: Siêu cấp Hồi Nguyên Đan?

"Phi!"  

 

Yến Sơn Tuyết xấu hổ giận dữ nói:  

 

 

– Vô sỉ!  

 

 

"Xoát."  

 

 

Đột nhiên, Vân Phi Dương ngồi xuống, một cánh tay đặt trên mạch đập của nàng.  

 

 

Yến Sơn Tuyết cả kinh hỏi:  

 

 

– Ngươi…ngươi muốn làm gì?!  

 

 

– Nói nhảm.  

 

  

Vân Phi Dương đáp:  

 

 

– Đương nhiên là trừ sẹo cho muội.  

 

 

Tuy Yến Sơn Tuyết phục dụng thuốc chữa thương đã không còn đáng ngại, nhưng thân thể bị kiếm vạch ra vết thương, vảy còn chưa khép lại.  

 

 

"Hô!"  

 

 

Vân Phi Dương chế trụ mạch đập của nàng, Khô Mộc thuộc tính tinh thuần tuôn ra đưa vào thể nội.  

 

 

 Rất nhanh.  

 

 

Vết sẹo tróc ra, khu vực da thịt bị thương cấp tốc khôi phục non mịn bóng loáng như xưa.  

 

 

Yến Sơn Tuyết cả kinh.  

 

 

– Thuộc tính gì mà thần kỳ như thế?!  

 

 

Vân Phi Dương cười cười không trả lời.  

 

 

Hắn đứng lên, đi đến trước bàn, lấy ấm trà qua một bên, tiện tay vung lên, lấy ra vải trắng và bút lông.  

 

 

Yến Sơn Tuyết khó hiểu hỏi:  

 

 

– Ngươi đang làm gì?  

 

 

– Làm ăn.  

 

 

Vân Phi Dương cầm bút lên, chấm chấm mực, bắt đầu rồng bay phượng múa trên vải trắng.  

 

 

Yến Sơn Tuyết đi tới.  

 

 

Nhìn kỹ thì thấy trên đó viết năm chữ lớn rất có khí thế —— Siêu cấp Hồi Nguyên Đan!  

 

 

Khu đông Tây Lâm thành có một khu chợ lớn đông đúc.  

 

 

Đây là chuẩn bị cho võ giả, bên trong có tiệm vũ khí, cửa hàng đồ phòng ngự, cửa hàng dược tài và tiệm đan dược các loại.  

 

 

Một ngày này.  

 

 

Dưới một gốc cây Đa lớn trong khu phố vây đầy rất nhiều võ giả, bọn họ đang mê đắm cười, nước bọt chảy ướt hết áo.  

 

 

Một vũ mị nữ nhân ăn mặc hở hang, đang làm điệu làm bộ dưới đại thụ.  

 

 

Hiển nhiên, chính là Kinh Diệu Ngữ.  

 

 

Nàng vì sống sót, bày ra các loại tư thế khó coi và mỉm cười vũ mị để hấp dẫn người qua đường.  

 

 

Vân Phi Dương ngồi dưới tàng cây, bên người có cái bàn nhỏ, phía trên bày ra mấy bình đan bình.  

 

 

Nguyên lai hắn không giết Kinh Diệu Ngữ rồi mang đến Tây Lâm thành, không phải vì Phịch Phịc Phịch, á Kimochi mà muốn mượn phương mỹ mạo và dáng người nóng bỏng của đối phương khiến võ giả chú ý.  

 

 

– Hiểu lầm hắn.  

 

 

Yến Sơn Tuyết đứng xa xa, khóe miệng hiện ra đắng chát.  

 

 

Mình cả ngày tới tới lui lui trước mặt hắn mà hắn còn không hứng thú, làm thế nào có thể bị tiện nữ nhân kia mê hoặc.  

 

 

Chẳng biết tại sao.  

 

 

Hiểu rõ hết thảy, tâm tình Yến Sơn Tuyết phá lệ sảng khoái.  

 

 

– Mẹ.  

 

 

– Nữ nhân này thật phong tao a!  

 

 

– Cặp bưởi size F kia thật to, thật muốn sờ một cái.  

 

 

Mọi người thấy thế trợn cả mắt lên.  

 

 

Tướng mạo Kinh Diệu Ngữ còn đẹp hơn trăm lần hoa khôi của lầu xanh.  

 

 

Nàng đứng đó thế hiện các tư thế một hồi đã hấp dẫn đến chín thành võ giả trong khu chợ.  

 

 

Đương nhiên.  

 

 

Ánh mắt võ giả cũng không phải nhìn chằm chằm vào Kinh Diệu Ngữ.  

 

 

Bọn họ nhìn về phía biểu ngữ treo trên cây, trên đó viết Siêu cấp Hồi Nguyên Đan, mỗi bình giá một trăm linh thạch, miễn trả giá.  

 

 

– Siêu cấp Hồi Nguyên Đan?  

 

 

– Hừ, ai mà khẩu khí thật lớn, vậy mà xưng Siêu cấp?  

 

 

– Một bình một trăm linh thạch, ăn cướp à!  

 

 

Mọi người nhao nhao xem thường.  

 

 

– Chư vị.  

 

 

Vân Phi Dương đứng lên, nói:  

 

 

– Hiệu quả của siêu cấp Hồi Nguyên Đan này của ta đều có phẩm chất trên hoàn mỹ, bán một trăm linh thạch là ruột đau như cắt nước mắt đầm đìa mới quyết định được đó!  

– Đùa!