Siêu Thần Yêu NghiệtChương 1127
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.7/10 từ 201 lượt Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần – Vạn Yên Chi Sào Nhắc nhở: truyện cực hài, main cực bựa, mặc dù hay yy nhưng không não tàn… Hoan nghênh nhảy hố Ban đầu hắn không hề có ý nghĩ sẽ cực khổ đi tu luyện gì đó. Lý tưởng của hắn rất đơn giản: tán gái, cưới vợ, hưởng thụ cuộc sống. Thế mà hôm nay hắn lại bị Đại Lang Cẩu cắn một cái, hắn mới hiểu, tình cảnh hiện tại của hắn bây giờ gian nan biết chừng nào a, làm sao có thể hưởng thụ nhân sinh được khi mà bị chó cắn thế này… Không được hắn nhất định phải hùng lên,…à không, là vươn lên, mạnh lên…. “Ta chỉ muốn cùng muội tử bàn luận nhân sinh, có thể đưa trách nhiệm cứu vớt thế giới giao cho người khác hay không a…” Thầm than một tiếng, Vân Phi Dương chợt nhớ đến cái gì đó, vội vàng giật đai lưng, bàn tay tiến vào đũng quần, lấy ra một chiếc nhẫn lấp lánh.  “Nếu như trước mắt bao người bị một nữ nhân đánh, một đời anh danh chẳng phải bị hủy. Vân Phi Dương nhất định phải ngăn cản, tận lực động khẩu không động thủ, nếu như có thể cùng nàng tay trong tay, bước chậm đi trong rừng cây, bàn luận chuyện nhân sinh, nói chuyện lý tưởng, không còn điều nào tốt hơn nữa a.” Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 1298: Giống như là con đường này. Chương 1297: Vân Phi Dương lo lắng, không phải không có lý. Chương 1296: Chàng chưa nghe nói qua? Chương 1295: Vật này có tính duy nhất. Chương 1294: Trí Tuệ Chi Thần.

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 1127

Chương 1127: Người nào lo lắng huynh.

Vân Phi Dương hôn mê ba ngày ba đêm còn chưa thức tỉnh, Lâm Chỉ Khê một mực chiếu cố hắn, không rời phòng nửa bước.  

 

 

"Két."  

 

 

Cửa phòng bị đẩy ra rất nhẹ nhàng.  

 

 

Mục Oanh từ bên ngoài đi vào, nói khẽ:  

 

 

– Lâm tỷ tỷ, tỷ nghỉ ngơi đi, để muội chiếu cố Vân đại ca cho.  

 

 

– Không có việc gì.  

 

 

Lâm Chỉ Khê mặc dù có chút rã rời, nhưng lại không yên lòng Vân Phi Dương, nên vẫn kiên trì.  

 

  

Mục Oanh ngồi trên ghế xa xa nhìn qua.  

 

 

– Oanh Oanh, muội ngồi xa như vậy làm gì?  

 

 

Lâm Chỉ Khê phất phất tay, nói:  

 

 

– Tới đây.  

 

 

Mục Oanh không đi qua.  

 

  

Dưới cái nhìn của nàng, Lâm Chỉ Khê là vị hôn thê của Vân Phi Dương, ngồi tại cạnh giường là đúng, mà mình có thể đi vào phòng đã thỏa mãn.  

 

 

Lâm Chỉ Khê như hiểu rõ, mình ở đây sẽ để cho nàng càng câu nệ, vì vậy nói:  

 

 

– Oanh Oanh, ta có chút mệt, đi nghỉ trước, muội đến chiếu cố huynh ấy đi.  

 

 

– Lâm tỷ tỷ, muội nhất định sẽ chiếu cố Vân đại ca thật tốt.  

 

 

Mục Oanh đứng lên đưa tiễn.  

 

 

Lâm Chỉ Khê ra khỏi phòng.  

 

 

Lương Âm và Lăng Sa La đang đứng trước cửa.  

 

 

Hai nữ ngày ngày chờ bên ngoài lại không dám tiến vào, tâm tính các nàng và Mục Oanh không khác gì nhiều, cho rằng Lâm Chỉ Khê mới là nữ nhân danh chính ngôn thuận của Vân Phi Dương.  

 

 

– Huynh ấy không có sao chứ?  

 

 

Lương Âm hỏi.  

 

 

Lâm Chỉ Khê nói:  

 

 

– Vào xem chẳng phải sẽ biết?  

 

 

Lương Âm và Lăng Sa La giật mình.  

 

 

Nhưng rất nhanh đã cùng nhau đi vào phòng.  

 

 

Lâm Chỉ Khê lắc đầu, thầm nghĩ:  

 

 

– Tên kia đến cùng có cái gì tốt để cho chúng ta mong nhớ lo lắng như thế đây.  

 

 

– Lâm tỷ tỷ!  

 

 

Mục Oanh trong phòng mừng rỡ hô:  

 

 

– Vân đại ca tỉnh!  

 

 

Vân Đại Tiện Thần từ hôn mê tỉnh lại, khi hắn vừa mới mở mắt đã thấy chúng nữ đang nhìn mình chằm chằm.  

 

 

Cái này mới là cuộc sống nè.  

 

 

Vừa mở mắt thì có nhiều mỹ nữ ở bên người, đổi lại người khác, ước gì ngày ngày hôn mê đây.  

 

 

Lâm Chỉ Khê hỏi:  

 

 

– Huynh không sao chứ?  

 

 

– Không có việc gì.  

 

 

Vân Phi Dương đứng dậy, lắc lắc cánh tay, cảm giác vô cùng nhẹ nhàng và linh hoạt, nắm chặt song quyền, lực lượng mạnh mẽ ngưng tụ trong kinh mạch, sau đó cười rộ lên.  

 

 

Chúng nữ thấy hắn cười bình thường, lo lắng trong lòng triệt để buông xuống.  

 

 

– Ta hôn mê bao nhiêu ngày rồi?  

 

 

– Ba ngày ba đêm.  

 

 

– Lâu như vậy?  

 

 

Vân Phi Dương nhìn về phía chúng nữ, xin lỗi nói:  

 

 

– Thật xin lỗi, để cho các nàng lo lắng.  

 

 

– Cắt.  

 

 

Lương Âm bĩu môi, nói:  

 

 

– Người nào lo lắng huynh.  

 

 

Nói rồi ngạo kiều quay người rời đi.  

 

 

Lăng Sa La lên tiếng.