Siêu Thần Yêu NghiệtChương 903
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.7/10 từ 201 lượt Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần – Vạn Yên Chi Sào Nhắc nhở: truyện cực hài, main cực bựa, mặc dù hay yy nhưng không não tàn… Hoan nghênh nhảy hố Ban đầu hắn không hề có ý nghĩ sẽ cực khổ đi tu luyện gì đó. Lý tưởng của hắn rất đơn giản: tán gái, cưới vợ, hưởng thụ cuộc sống. Thế mà hôm nay hắn lại bị Đại Lang Cẩu cắn một cái, hắn mới hiểu, tình cảnh hiện tại của hắn bây giờ gian nan biết chừng nào a, làm sao có thể hưởng thụ nhân sinh được khi mà bị chó cắn thế này… Không được hắn nhất định phải hùng lên,…à không, là vươn lên, mạnh lên…. “Ta chỉ muốn cùng muội tử bàn luận nhân sinh, có thể đưa trách nhiệm cứu vớt thế giới giao cho người khác hay không a…” Thầm than một tiếng, Vân Phi Dương chợt nhớ đến cái gì đó, vội vàng giật đai lưng, bàn tay tiến vào đũng quần, lấy ra một chiếc nhẫn lấp lánh.  “Nếu như trước mắt bao người bị một nữ nhân đánh, một đời anh danh chẳng phải bị hủy. Vân Phi Dương nhất định phải ngăn cản, tận lực động khẩu không động thủ, nếu như có thể cùng nàng tay trong tay, bước chậm đi trong rừng cây, bàn luận chuyện nhân sinh, nói chuyện lý tưởng, không còn điều nào tốt hơn nữa a.” Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 1298: Giống như là con đường này. Chương 1297: Vân Phi Dương lo lắng, không phải không có lý. Chương 1296: Chàng chưa nghe nói qua? Chương 1295: Vật này có tính duy nhất. Chương 1294: Trí Tuệ Chi Thần.

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 903

Chương 903: Làm sao lại khóc?

Hắn rời khỏi đình viện, nói thầm:  

 

 

– Chín phong so tài còn đến ba năm, hẳn sẽ không chậm trễ quá nhiều thời gian.  

 

 

Đêm khuya.  

 

 

Vân Phi Dương một người lặng lẽ chạy ra ngoài.  

 

 

Hắn dọc theo đường núi lén lút leo lên Tử Tiêu phong, đứng ngoài sân nhỏ nhìn vào gian phong có ánh nến trước mặt.  

 

 

– Hẳn là chỗ này.  

 

 

Hắn thi triển Linh Niệm chuyển hóa làm Nguyên Niệm bao phủ gian phòng trong nội viện.  

 

 

 Trong phòng để rất nhiều dược tài, một nữ nhân xinh đẹp đang cúi đầu nghiên cứu cái gì đó.  

 

 

Hiển nhiên.  

 

 

Nàng là Lăng Sa La.  

 

 

"Hô!"  

 

 

Thuốc bột trên mặt bàn bắt đầu dung hợp lại c*̀ng nhau, tản mát ra khói xanh nhàn nhạt, nàng nhíu mày lẩm bẩm:  

 

 

 – Lại thất bại.  

 

 

Đi vào Tiểu Thần Giới năm năm, nữ nhân này một bên tu luyện, một bên nghiên cứu độc dược, chưa từng dừng lại.  

 

 

– Khẳng định có chỗ sai lầm.  

 

 

Lăng Sa La xoay người, đi đến giá thuốc lấy tài liệu tài liệu chuẩn bị tiếp tục luyện chế.  

 

 

Đột nhiên.  

 

 

Một đôi tay từ phía sau đưa qua cuốn lấy eo nhỏ của nàng, thân thể Lăng Sa La đột nhiên cứng ngắc, cắn môi mỏng, hai hàng thanh lệ chảy xuống.  

 

 

Nàng không quay người, cũng không có phóng thích Nguyên Niệm dò xét, lại biết, có thể làm ra cử động vô sỉ như thế, chỉ có tên kia.  

 

 

Dù sao.  

 

 

Một màn này quá quen thuộc.  

 

 

– Làm sao lại khóc?  

 

 

Vân Phi Dương theo sát đi tới, dán đầu lên vai nàng, có chút đau lòng hỏi.  

 

 

– Không có…không có!  

 

 

Lăng Sa La vội vàng lau nước mắt, miễn cưỡng cười nói.  

 

 

Vân Phi Dương xoay người nàng lại, cười nói:  

 

 

– Đến đây, để ta xem một chút, năm năm không gặp, có xinh đẹp hơn hay không?  

 

 

Lăng Sa La nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhất thời đỏ lên.  

 

 

Sau khi từ Nam Cương trở về, quan hệ giữa nàng và Vân Phi Dương đã không cần nói cũng biết, thiếu khuyết chỉ có cái kia.  

 

 

**Mà cái kia là cái gì thì dịch giả trong sáng như ta không biết, mọi người tự nghĩ nhé… ^^!  

 

 

– Đúng rồi!  

 

 

Lăng Sa La hỏi:  

 

 

– Vu tộc tộc nhân ta vẫn tốt chứ?!  

 

 

Vân Phi Dương buông nàng ra, ngồi trên ghế, thở dài:  

 

 

– Quả nhiên, trong lòng nàng, tộc nhân quan trọng hơn.  

 

 

– Không có không có!  

 

 

Lăng Sa La lắp bắp nói:  

 

 

– Những năm nay, ta đều nhớ đến huynh.  

 

 

– Thật sao?  

 

 

Vân Phi Dương theo sát đi tới, cười nói:  

 

 

– Nhớ như thế nào? Nói nghe một chút.  

 

 

Nhìn hắn cười hèn, Lăng Sa La nói:  

 

 

– Huynh…huynh lại khi dễ người ta!  

 

 

"Ha ha ha."  

 

 

Vân Phi Dương kéo nàng vào lòng, cười nói:  

 

 

– Cũng không biết làm sao, mỗi lần nhìn thấy muội thì muốn trêu đùa một chút.  

 

 

Lăng Sa La nghe vậy, xém chút há miệng cắn hắn một cái.  

 

 

Bỗng nhiên, Vân Phi Dương chân thành nói:  

 

 

– Yên tâm đi, tộc nhân và nhị bà bà đều rất tốt.  

 

 

"A."