Siêu Thần Yêu NghiệtChương 637
Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.7/10 từ 201 lượt Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần – Vạn Yên Chi Sào Nhắc nhở: truyện cực hài, main cực bựa, mặc dù hay yy nhưng không não tàn… Hoan nghênh nhảy hố Ban đầu hắn không hề có ý nghĩ sẽ cực khổ đi tu luyện gì đó. Lý tưởng của hắn rất đơn giản: tán gái, cưới vợ, hưởng thụ cuộc sống. Thế mà hôm nay hắn lại bị Đại Lang Cẩu cắn một cái, hắn mới hiểu, tình cảnh hiện tại của hắn bây giờ gian nan biết chừng nào a, làm sao có thể hưởng thụ nhân sinh được khi mà bị chó cắn thế này… Không được hắn nhất định phải hùng lên,…à không, là vươn lên, mạnh lên…. “Ta chỉ muốn cùng muội tử bàn luận nhân sinh, có thể đưa trách nhiệm cứu vớt thế giới giao cho người khác hay không a…” Thầm than một tiếng, Vân Phi Dương chợt nhớ đến cái gì đó, vội vàng giật đai lưng, bàn tay tiến vào đũng quần, lấy ra một chiếc nhẫn lấp lánh.  “Nếu như trước mắt bao người bị một nữ nhân đánh, một đời anh danh chẳng phải bị hủy. Vân Phi Dương nhất định phải ngăn cản, tận lực động khẩu không động thủ, nếu như có thể cùng nàng tay trong tay, bước chậm đi trong rừng cây, bàn luận chuyện nhân sinh, nói chuyện lý tưởng, không còn điều nào tốt hơn nữa a.” Xem thêm » Các chương mới nhất Chương 1298: Giống như là con đường này. Chương 1297: Vân Phi Dương lo lắng, không phải không có lý. Chương 1296: Chàng chưa nghe nói qua? Chương 1295: Vật này có tính duy nhất. Chương 1294: Trí Tuệ Chi Thần.

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 637

Chương 637: Không có việc gì.

Vân Phi Dương nghe được một loạt tiếng bước chân truyền đến, đưa đầu dò qua liền thấy bọn người La Mục đang đi ra từ trong thông đạo.  

 

Bọn họ làm sao tới đây?  

 

 

– Phi Dương ca!  

 

 

La Mục phát hiện Vân Phi Dương, lúc này đại hỉ, vội vã chạy tới, bọn người Long Chấn Vũ theo sát phía sau.  

 

 

Vân Phi Dương hô lớn:  

 

 

– Đừng tới đây…  

 

 

"Tạch tạch tạch!"  

 

 

Từng đợt thanh âm vang lên trong đại điện, bọn người La Mục tuy đều dừng lại, nhưng mặt đất dưới chân họ đều bị lõm xuống.  

 

 

 Tình huống như thế nào đây?  

 

 

La Mục không hiểu, muốn tiếp tục tiến lên, lại nghe Vân Phi Dương quát:  

 

 

– Đừng nhúc nhích!  

 

 

Hắn vận khí đan điền rống lên một tiếng như sấm bên tai, La Mục cùng bọn người Long Chấn Vũ đang muốn tiến lên nhao nhao ngừng lại tại chỗ.  

 

 

– Quốc sư, sao thế?  

 

 

Thác Bạt Lưu khó hiểu hỏi.  

 

 

 – Móa!  

 

 

Vân Phi Dương tức miệng mắng to:  

 

 

– Các ngươi dẫm lên bẩy rồi!  

 

 

Lời vừa nói ra.  

 

 

Sắc mặt đám người La Mục đột nhiên đại biến.  

 

 

Nơi này chính là động phủ của Vũ Thần, nếu có bẩy rập gì, chắc sẽ rất đáng sợ, cuối cùng, mọi người nhao nhao ngây người bất động.  

 

 

Vân Phi Dương thật có xúc động muốn chửi mẹ nó.  

 

 

Toàn bộ đám người tiến vào đều giẫm lên bẩy rập, nếu như buông lỏng chân, không chừng sẽ dẫn đến một phản ứng dây chuyền a.

 

Trong đại điện xuất hiện một màn rất buồn cười.  

 

Vân Phi Dương và mười người khác đứng yên tại chỗ, duy trì khoảng cách nhất định với nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không dám nhúc nhích.  

 

 

Mà.  

 

 

La Mục còn đang duy trì tư thái cất bước đi, cái chân còn để lơ lửng giữa trời, tư thái ưu mỹ khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng.  

 

 

– Để Chiến Thần kiêng kỵ như vậy, bẩy rập ẩn tàng trong động phủ của một Vũ Thần nho nhỏ này khẳng định phi thường kh*ng b*!  

 

 

Ma Tôn thầm nghĩ trong lòng.  

 

 

– Vân đại ca.  

 

 

Khuôn mặt nhỏ Mục Oanh bị kéo căng, lên tiếng hỏi:  

 

 

– Chúng ta nên làm gì đây?  

 

 

Bọn người La Mục nhao nhao nhìn qua, trong loại tình huống này, bọn họ chỉ có thể ký thác vào trên người Vân Phi Dương.  

 

 

– Để ta ngẫm lại.  

 

 

Vân Phi Dương nhanh chóng suy nghĩ.  

 

 

Không bằng tìm một tảng đá đặt lên bẩy rập?  

 

 

Vân Phi Dương câu thông Phi Dương đại lục, nhưng lại không thể, giống như bị một lực lượng nào đó giam cầm.  

 

 

– Không ngờ ở đây không chỉ phong tỏa Linh Niệm, thế giới trong thể nội ta cũng bị ngăn cách.  

 

 

– Không sao, còn không gian giới chỉ!  

 

 

Vân Phi Dương vội vàng câu thông không gian giới chỉ, nhưng bi kịch phát hiện, cái đồ chơi này cũng bị phong tỏa, không cách nào liên lạc được.  

 

 

Mẹ nó.  

 

 

Chơi chết người rồi!  

 

 

Vân Phi Dương có chút gấp gáp.  

 

 

Đột nhiên, ánh mắt khóa chặt trên cây cột bên cạnh, thầm nghĩ:  

 

 

– Phá hủy một cây cột, chắc sẽ không đổ sụp đâu?  

 

 

"Hô!"  

 

 

Hắn vung chưởng đánh tới.  

 

 

"Oanh!"  

 

 

Đám người nhìn qua, thấy tay Vân Phi Dương đập vào trên cây cột, đang lộ vẻ mặt phong khinh vân đạm.  

 

 

Mục Oanh nghi ngờ hỏi:  

 

 

– Vân đại ca, huynh làm gì vậy?  

 

 

– Không có việc gì.  

 

 

Vân Phi Dương cười một tiếng, sau đó thu tay lại, tâm lý lại rơi lệ nói:  

 

 

– Ngọa tào, thạch đầu gì mà cứng như thế!  

 

 

Không thể câu thông đạo cụ trữ vật, thạch đầu lại quá cứng đánh không vỡ, thực khiến người ta sụp đổ.  

 

 

– Như vậy đi.  

 

 

Vân Phi Dương nói:  

 

 

– Ta đếm đến ba, mọi người cùng nhau phóng tới hang động trước…  

 

 

"Ầm ầm!"  

 

 

Lời nói còn chưa dứt, cửa đường hầm đã bị cự thạch phong tỏa, thần sắc Vân Phi Dương ngốc trệ, nuốt luôn mấy chữ cuối cùng vào trong.  

 

 

A a!