Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.2/10 từ 16 lượt Tác giả: Công Tử Văn Tranh Tran / Editor: Đảo PPP Beta: Đảo PPP Thể loại: Xuyên sách, Hiện đại, Hào môn thế gia, Công sở, Cưới trước yêu sau, HE, Hài hước, Sủng Ngọt, Sạch, Xuyên không, Showbiz, Ấm áp, Góc nhìn nữ chính, Nữ phụ, Nghiệp giới tinh anh, Chậm nhiệt Độ dài: 202 Giới thiệu: Làm một vai ác trà xanh vượt tiêu chuẩn trong tiểu thuyết, Tống Vãn Huỳnh mọi lúc mọi nơi đều muốn khó xử hãm hại nữ chính. Không những hủy sự nghiệp của nữ chính mà còn suýt hại chết đứa con đầu lòng của cô cùng nam chính, để rồi cuối cùng rơi vào kết cục bị bắt bỏ tù. Đột nhiên xuyên qua, cô trở thành tiểu trà xanh Tống Vãn Huỳnh mà mỗi người đều muốn đánh chửi kia. Mà người chồng trên danh nghĩa của cô – Văn Nghiên, chính là đại vai ác của truyện, vì muốn đoạt gia sản của Văn gia mà liên tiếp hãm hại anh trai ruột, thậm chí còn có ý định giết người. Nhớ tới kết cục ở tù mọt gông của mình trong tiểu thuyết, Tống Vãn Huỳnh quyết tâm phải ôm chặt cái đùi to nhất kia. “Thật hâm mộ anh cả có thể cưới được một người tốt như chị làm vợ, nếu em có thể cưới được chị, nhất định sẽ chăm sóc bảo vệ chị thật tốt, không để chị chịu một chút ủy khuất nào.” “Chị thấy tâm trạng em không tốt lắm cho nên tới ở cùng em, anh cả anh sẽ không tức giận chứ?” “Chị đừng nóng giận, đều là em sai, anh cả chỉ là nói em hai câu mà thôi, em không ủy khuất, một chút cũng không ủy khuất T^T” “Chị, ôm một cái [ đáng thương ]” — Thời gian gần đây Văn Nghiên phát hiện người vợ trên danh nghĩa của mình đã thay đổi. Ngày trước đối với anh liếc mắt đưa tình giả vờ tình thâm ý trọng, hiện tại đến giả vờ cũng không muốn nữa. Tống Vãn Huỳnh: “Tôi biết anh không thích tôi, tôi cũng mặc kệ anh ở bên ngoài làm gì, tôi chỉ muốn một điều, anh có thể không trở về nhà, nhưng không thể đột nhiên về nhà.” Cho đến một ngày, anh đột nhiên nảy ra ý định về nhà vào đêm khuya. Ngoài cửa phòng, anh nghe được Tống Vãn Huỳnh ủy khuất lên án. “Chị, chị cũng biết Văn Nghiên anh ấy ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ, lả lơi ong bướm, cả ngày không về nhà, em biết anh ấy không yêu em nhưng em cũng không có cách nào, dù em làm gì cũng không chiếm được trái tim của anh ấy…… Em thật sự rất đau khổ, chị đêm nay chị có thể đến ở cùng em không?”. Văn Nghiên: “?” Vừa quay đầu lại, đột nhiên không kịp phòng ngừa đối diện với ánh mắt u oán của anh cả. “Em có thể quản vợ của mình không, bảo em ấy cách xa vợ của anh một chút?” “……” Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Tống Vãn Huỳnh, Văn Nghiên ┃ Vai phụ: Minh Vi, Văn Việt Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 202

Chương 202: Ngoại truyện: Kiếp trước kiếp này (2)

Văn Việt hồi tưởng lại nội dung trong giấc mơ, chỉ cảm thấy kinh hãi, xoa xoa ấn đường mệt mỏi rồi lắc đầu.

“Cũng không còn sớm nữa, chúng ta thu dọn một chút rồi về nhà thôi.”

“Vâng.”

Giao thừa năm nay hiếm hoi không được xếp vào kỳ nghỉ lễ theo quy định. Thành phố vốn thường vắng vẻ từ sớm vào những năm trước, đến năm giờ chiều hôm nay vẫn còn không ít người lao động vừa kết thúc công việc cả năm đang di chuyển trên đường.

Tập đoàn Văn thị đã thông báo nghỉ toàn công ty từ ba ngày trước Giao thừa, nhà họ Văn cũng bắt đầu chuẩn bị cho Giao thừa từ cả tuần trước.

“Văn Việt về rồi à?” Dì Trần đứng ở cửa nhìn Văn Việt bước xuống xe, cười nói: “Mau vào đi, lão gia và phu nhân đã đợi cậu lâu lắm rồi.”

Văn Việt bước vào nhà, vừa cởi áo khoác vừa hỏi: “Văn Nghiên đến chưa ạ?”

“Chưa đâu, vừa rồi phu nhân có gọi điện rồi, Văn Nghiên và Vãn Huỳnh đang bị kẹt xe, chắc phải muộn một chút mới đến.”

Nghe vậy, bước chân Văn Việt khựng lại.

“Kẹt ở đâu vậy?”

“Kẹt ở đường An Khang đấy, cậu cũng biết rồi mà, hôm nay là Giao thừa nhưng lại không phải ngày nghỉ lễ, đường xá tắc kinh khủng.”

Văn Việt đứng im lặng tại chỗ rất lâu không nói gì.

Giao thừa năm nay dường như náo nhiệt hơn mọi năm, sân nhà được trang hoàng rực rỡ, biệt thự cũng như được khoác lên lớp áo mới.

Trong phòng khách, Minh Vi đang trò chuyện với Văn phu nhân, kể những chuyện thú vị trong đoàn phim. Văn Việt chơi cờ với Văn lão tiên sinh nhưng rõ ràng không tập trung, thỉnh thoảng lại liếc nhìn đồng hồ trên tay khiến ông cụ muốn không để ý cũng khó.

“Sao vậy? Cả buổi tối cứ nhìn đồng hồ mãi.”

Văn Việt đè nén sự sốt ruột trong lòng nói: “Sắp tám giờ rồi mà Văn Nghiên với Vãn Huỳnh vẫn chưa tới.”

“Cũng đúng, năm giờ nó đã gọi cho mẹ nói là xuất phát rồi mà giờ này vẫn chưa đến.” Văn phu nhân lẩm bẩm rồi quay sang dì Trần nói: “Không hiểu sao hôm nay tôi cứ thấy bất an cả ngày, dì Trần, dì gọi điện cho Văn Nghiên và Vãn Huỳnh xem sao, gần tám giờ rồi mà vẫn chưa thấy mặt mũi đâu.”

Dì Trần đã ly hôn từ lâu, con cái theo bố, bao năm nay làm việc cho nhà họ Văn và từ lâu đã được xem như người một nhà. Mỗi dịp lễ Tết đều cùng ăn mừng với Văn gia.

“Vâng, tôi gọi ngay đây.”

Gọi mãi một lúc lâu không ai bắt máy.

“Không ai nghe? Gọi lại.”

Dì Trần đành gọi lại lần nữa, lần này chuông reo khá lâu cuối cùng cũng có người bắt máy.

“Vãn Huỳnh, là dì đây. Phu nhân nhờ hỏi hai đứa đến đâu rồi, sao vẫn chưa về? Gì cơ? Tai nạn à?”

Nghe thấy hai chữ “tai nạn”, mọi người có mặt đều hốt hoảng. Văn Việt vội vàng bước nhanh đến giật lấy điện thoại từ tay dì Trần, giọng nghiêm túc: “Có chuyện gì vậy?”

Trong điện thoại, giọng của Tống Vãn Huỳnh vang lên: “Anh cả? Là do đoạn đường An Khang kẹt xe quá, tài xế lúc rẽ thì bị một xe khác đâm vào. May mà tài xế đi chậm và phản ứng nhanh, chỉ bị móp đầu xe, em với Văn Nghiên không sao cả.”

Nghe xong lời Tống Vãn Huỳnh, Văn Việt rõ ràng thở phào nhẹ nhõm: “Tôi đến đón hai đứa.”

“Không cần đâu, bên này tắc lắm, anh tới cũng bị kẹt thôi. Em với Văn Nghiên đã gọi xe khác, sắp tới rồi.”

“Trên đường nhớ cẩn thận.”

“Vâng, em biết rồi, anh cả lát nữa gặp!”

Nói xong, điện thoại ngắt.

Trong khoảnh khắc ấy, cả người Văn Việt lạnh toát, như thể trở lại thời điểm năm xưa. Anh mơ hồ nhìn những gương mặt lo lắng trước mắt.

“Văn Việt? Văn Việt! Sao vậy, nói gì đi chứ! Con làm mẹ lo chết mất!”

Văn Việt sực tỉnh, giải thích: “Không sao, chỉ là va vào đầu xe thôi, họ sắp về tới rồi.”

Nghe vậy, Văn phu nhân và Văn lão tiên sinh cũng thở phào nhẹ nhõm, “Vậy là tốt rồi.”

Sau đó chẳng ai còn tâm trí chơi cờ hay trò chuyện nữa. Văn phu nhân đứng ở cửa dõi mắt nhìn ra phía cổng sắt, còn Văn Việt thì ngồi trên sofa không nói một lời. Minh Vi nhận ra tâm trạng Văn Việt không tốt liền hỏi: “Anh sao vậy?”

Văn Việt lắc đầu: “Không sao.”

Thấy anh không muốn nói thêm, Minh Vi cũng không hỏi tiếp.

Không ai biết đã đợi bao lâu, cuối cùng ngoài cổng cũng có tiếng động.

“Về rồi, về rồi!” Dì Trần nhìn thấy Tống Vãn Huỳnh và Văn Nghiên liền vội vàng chạy ra đón: “Ôi trời, cuối cùng cũng về rồi, cả nhà lo cho hai đứa lắm, không sao chứ?”

Vừa nói vừa nhìn từ đầu tới chân.

“Không sao đâu dì Trần, con và Văn Nghiên không bị gì cả.”

“Vậy thì mau vào đi, cả nhà đang chờ hai đứa ăn cơm tất niên đấy.”

“Chúc mừng năm mới, dì Trần.”

“Chúc mừng năm mới.”

Tống Vãn Huỳnh và Văn Nghiên sóng vai bước vào biệt thự, vừa tới cửa Văn phu nhân đã sốt ruột nhìn họ từ đầu tới chân. Tống Vãn Huỳnh đành nhún nhảy hai cái trước mặt bà: “Không sao đâu ạ, mẹ xem, thật sự không sao.”

“Dọa chết chúng ta rồi, ngày này lại xảy ra chuyện như vậy. May mà không sao, mau vào rửa tay chuẩn bị ăn cơm thôi.”

Văn lão tiên sinh và những người khác nhìn thấy hai người bình an vô sự cũng thở phào nhẹ nhõm.

Văn Việt hỏi: “Trên đường xảy ra chuyện gì vậy?”

“Cũng như em nói qua điện thoại ấy, lúc rẽ thì có một xe không để ý lao tới, tốc độ rất nhanh, chắc là vội về nhà. May mà tài xế phản ứng kịp, chỉ đâm trúng đầu xe. Nếu không thì chắc xe bị lật luôn rồi. May mà tay lái vững, em và Văn Nghiên gặp may.”

Văn Việt quan sát Văn Nghiên đứng bên cạnh Tống Vãn Huỳnh: “Không sao chứ?”

Tuy sự cố không nghiêm trọng nhưng sự quan tâm đột ngột này khiến Văn Nghiên không khỏi nhướn mày: “Không sao.”

Văn phu nhân ôm ngực, vẫn còn bàng hoàng: “Không sao là tốt rồi, sau này lái xe phải cẩn thận, thà chậm còn hơn. Chuyện gì xảy ra thì…thôi, thôi, không nói nữa, mau chuẩn bị ăn cơm thôi.”

Bữa cơm tất niên đêm Giao thừa được bày lên bàn, mọi người ngồi vào chỗ. Văn phu nhân rót cho Văn lão tiên sinh một ly rượu vang nhỏ, căn dặn: “Ba, tối nay chỉ được uống một ngụm thôi, không được uống thêm đâu đấy.”

“Được rồi, một ngụm là một ngụm.” Ông cụ cười nâng ly rượu, “Lại một năm mới nữa, chúc mọi người bình an, vạn sự như ý.”

“Bình an vô sự, vạn sự như ý.”

Mọi người cùng cười nâng ly.

Bữa cơm tất niên đêm giao thừa có lẽ là bữa ăn vừa chậm rãi vừa thư thái nhất trong năm. Tống Vãn Huỳnh ăn không nhiều, nghe Văn phu nhân nói đã chuẩn bị pháo hoa trong sân, tuy rất muốn ra ngoài chơi pháo hoa nhưng mọi người trên bàn ăn vẫn chưa buông đũa.

Nhìn ra vẻ nôn nóng không giấu được của cô, Văn lão tiên sinh bật cười: “Ăn xong rồi thì đi chơi đi.”

Tống Vãn Huỳnh lại quay sang nhìn Văn phu nhân.

Văn phu nhân cười: “Đi đi.”

“Cảm ơn ông nội, cảm ơn mẹ. Con ăn xong rồi, mọi người cứ ăn từ từ ạ.”

Tống Vãn Huỳnh đứng dậy đi ra sân sau. Phía bên kia hồ ở sân sau, bệ pháo hoa đã được chuẩn bị xong. Tống Vãn Huỳnh thấy những cây pháo hoa cầm tay đặt sẵn trên bàn liền lấy một cây châm lửa chơi, còn Văn Nghiên thì không mấy hứng thú, chỉ đứng một bên lặng lẽ nhìn.

“Con bé này, sao vẫn như trẻ con vậy.” Văn phu nhân không biết từ lúc nào đã ăn xong, đứng trên bãi cỏ sau vườn nhìn Tống Vãn Huỳnh đang chơi pháo hoa, trên mặt nở nụ cười đầy cưng chiều.

“Nếu thích thì bảo người làm châm luôn chỗ pháo hoa bên kia đi.” Văn lão tiên sinh được Văn Việt đỡ ngồi xuống lầu nghỉ trong sân sau.

“Vâng, con đi ngay.”

Tống Vãn Huỳnh nghe tin sẽ đốt pháo hoa cũng bỏ luôn cây pháo hoa cầm tay, trở lại lầu nghỉ đứng bên cạnh Văn Nghiên thì thầm điều gì đó. Trên mặt Văn Nghiên lộ ra ý cười nhàn nhạt, ánh mắt ôn hòa cúi đầu nói chuyện cùng cô.

Một chùm pháo hoa phóng lên bầu trời đêm đen kịt nở rộ giữa không trung thành muôn sắc rực rỡ rồi dần hóa thành những dải thác sao rơi xuống. Trong tiếng pháo hoa nổ vang vọng khắp trời, cả bầu trời như được ánh sáng pháo hoa chiếu rọi.

Mọi người cùng ngẩng đầu nhìn cảnh tượng ấy.

Văn Việt nhìn bóng lưng Văn Nghiên và Tống Vãn Huỳnh khẽ mỉm cười — đêm nay, có lẽ anh có thể ngủ một giấc thật yên bình.