Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.2/10 từ 16 lượt Tác giả: Công Tử Văn Tranh Tran / Editor: Đảo PPP Beta: Đảo PPP Thể loại: Xuyên sách, Hiện đại, Hào môn thế gia, Công sở, Cưới trước yêu sau, HE, Hài hước, Sủng Ngọt, Sạch, Xuyên không, Showbiz, Ấm áp, Góc nhìn nữ chính, Nữ phụ, Nghiệp giới tinh anh, Chậm nhiệt Độ dài: 202 Giới thiệu: Làm một vai ác trà xanh vượt tiêu chuẩn trong tiểu thuyết, Tống Vãn Huỳnh mọi lúc mọi nơi đều muốn khó xử hãm hại nữ chính. Không những hủy sự nghiệp của nữ chính mà còn suýt hại chết đứa con đầu lòng của cô cùng nam chính, để rồi cuối cùng rơi vào kết cục bị bắt bỏ tù. Đột nhiên xuyên qua, cô trở thành tiểu trà xanh Tống Vãn Huỳnh mà mỗi người đều muốn đánh chửi kia. Mà người chồng trên danh nghĩa của cô – Văn Nghiên, chính là đại vai ác của truyện, vì muốn đoạt gia sản của Văn gia mà liên tiếp hãm hại anh trai ruột, thậm chí còn có ý định giết người. Nhớ tới kết cục ở tù mọt gông của mình trong tiểu thuyết, Tống Vãn Huỳnh quyết tâm phải ôm chặt cái đùi to nhất kia. “Thật hâm mộ anh cả có thể cưới được một người tốt như chị làm vợ, nếu em có thể cưới được chị, nhất định sẽ chăm sóc bảo vệ chị thật tốt, không để chị chịu một chút ủy khuất nào.” “Chị thấy tâm trạng em không tốt lắm cho nên tới ở cùng em, anh cả anh sẽ không tức giận chứ?” “Chị đừng nóng giận, đều là em sai, anh cả chỉ là nói em hai câu mà thôi, em không ủy khuất, một chút cũng không ủy khuất T^T” “Chị, ôm một cái [ đáng thương ]” — Thời gian gần đây Văn Nghiên phát hiện người vợ trên danh nghĩa của mình đã thay đổi. Ngày trước đối với anh liếc mắt đưa tình giả vờ tình thâm ý trọng, hiện tại đến giả vờ cũng không muốn nữa. Tống Vãn Huỳnh: “Tôi biết anh không thích tôi, tôi cũng mặc kệ anh ở bên ngoài làm gì, tôi chỉ muốn một điều, anh có thể không trở về nhà, nhưng không thể đột nhiên về nhà.” Cho đến một ngày, anh đột nhiên nảy ra ý định về nhà vào đêm khuya. Ngoài cửa phòng, anh nghe được Tống Vãn Huỳnh ủy khuất lên án. “Chị, chị cũng biết Văn Nghiên anh ấy ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ, lả lơi ong bướm, cả ngày không về nhà, em biết anh ấy không yêu em nhưng em cũng không có cách nào, dù em làm gì cũng không chiếm được trái tim của anh ấy…… Em thật sự rất đau khổ, chị đêm nay chị có thể đến ở cùng em không?”. Văn Nghiên: “?” Vừa quay đầu lại, đột nhiên không kịp phòng ngừa đối diện với ánh mắt u oán của anh cả. “Em có thể quản vợ của mình không, bảo em ấy cách xa vợ của anh một chút?” “……” Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Tống Vãn Huỳnh, Văn Nghiên ┃ Vai phụ: Minh Vi, Văn Việt Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 199

Chương 199: Chúng ta chỉ là nhân vật phụ trong tiểu thuyết (1)

Vợ sao?

Lời của Văn Việt vừa dứt, xung quanh tiếng xì xào bàn tán càng lúc càng lớn.

Một nhân viên tiến lên tìm hiểu tình hình, người đàn ông bị đá đang nằm gục dưới đất ôm bụng, đầu óc vốn bị rượu làm cho mơ hồ nay đã tỉnh táo hẳn. Nhưng người có thể được mời tham dự buổi họp báo thế này hoặc là có quan hệ thân thích với hai nhà Văn và Tống, hoặc là có giao tình trong giới kinh doanh — nói chung cũng không phải kẻ vô danh tiểu tốt.

Trước bao ánh mắt bị Văn Việt đá ngã mất mặt như vậy, gã đàn ông cố gượng đứng dậy, giận dữ nhìn Văn Việt:
“Anh… Tổng giám đốc Văn, tôi không biết cô ấy là vợ anh. Hơn nữa tôi cũng đâu có ác ý gì, chỉ là muốn làm quen với cô Minh thôi, cần gì phải kích động như vậy?”

Văn Việt tức đến bật cười lạnh:
“Làm bạn? Làm bạn mà phải động tay động chân à? Hay là anh tưởng Minh Vi chỉ là một ngôi sao nhỏ không quyền không thế nên có thể tùy ý chà đạp?”

Người đàn ông nhìn quanh với vẻ chột dạ, giọng điệu cũng hạ xuống:
“Tổng giám đốc Văn, tôi đã hợp tác với Văn thị nhiều năm, cũng xem như bạn cũ, có gì không thể ngồi xuống nói chuyện. Huống chi đây còn là buổi họp báo của Trang Sức Trung Tuấn…”

Nghe bị gọi tên, Tống Vãn Huỳnh lập tức bước đến, trừng mắt nhìn gã đàn ông:
“Anh biết đây là họp báo của Trang Sức Trung Tuấn mà còn dám bắt nạt chị dâu tôi? Nghĩa là bắt nạt tôi! Buổi họp báo của tôi không chào đón loại người như anh, mời anh ra ngoài!”

Lời mắng thẳng thừng khiến mặt gã đàn ông hoàn toàn mất thể diện:
“Cô Tống, tôi và Trung Tuấn cũng có không ít dự án hợp tác…”

“Tôi không thèm hợp tác với người có nhân phẩm tồi! Tôi sẽ bảo ba tôi chấm dứt toàn bộ hợp tác với anh!”

“Triệu Minh Huy?” Giọng Văn Nghiên vang lên, anh bước đến bên Tống Vãn Huỳnh lạnh lùng nói:
“Tôi nhớ anh và Văn thị đã kết thúc hợp tác từ năm ngoái rồi, sau đó cũng chẳng còn giao dịch nào nữa, nói là bạn cũ có hơi miễn cưỡng đấy.”

Văn phu nhân bước tới, không nói một lời kéo Minh Vi ra sau, còn ông cụ Văn thì ngồi bên cạnh Minh Vi thấp giọng hỏi han, sau đó quay lại liếc gã đàn ông bằng ánh mắt lạnh lẽo.

Tư thế che chở công khai của cả nhà họ Văn đã hoàn toàn công bố thân phận của Minh Vi.

Văn Việt lạnh giọng:
“Đưa hắn đến bệnh viện, tiền viện phí tôi trả.”

Rất nhanh, hai nhân viên an ninh mặc vest tiến vào ép gã đàn ông đầy mồ hôi rời khỏi hiện trường.

Khách mời bắt đầu bàn tán xôn xao nhưng Minh Vi chỉ im lặng nhìn theo kẻ vừa bị áp giải.

Khách mời buổi họp báo lần này không chỉ có giới doanh nhân mà còn không ít người nổi tiếng trong giới giải trí và truyền thông.

Giới này ai cũng rõ mấy lời đồn xoay quanh Minh Vi thời gian gần đây. Không ai không biết sau lưng Minh Vi có người chống lưng, nếu không thì một ngôi sao nhỏ không quyền không thế như cô làm sao có thể dập tắt được những tin đồn nhan nhản?

Thậm chí một số phóng viên còn biết rõ người đàn ông hôm trước vào khách sạn cùng Minh Vi chính là Văn Việt. Ban đầu chỉ nghĩ anh ta là “nhà đầu tư chống lưng” cho Minh Vi, ai ngờ hai người lại là vợ chồng thật sự.

Tiếng chụp ảnh lập tức vang lên không ngớt.

Tống Vãn Huỳnh bước đến bên Minh Vi:
“Chị, chị không sao chứ? Tên đó có làm gì chị không?”

Minh Vi lắc đầu:
“Không sao, Vãn Huỳnh, xin lỗi, suýt nữa phá hỏng buổi họp báo của em.”

Tống Vãn Huỳnh liên tục xua tay:
“Sao lại nói thế được! Chị đừng nói vậy, không phải lỗi của chị mà, là em không sàng lọc kỹ khách mời mới để loại người đó vào được.”

Bên cạnh, Văn Việt khẽ nhíu mày:
“Tống Vãn Huỳnh, sau này làm việc cho cẩn thận một chút, kiểu người như thế cũng trở thành khách quý của cô, không điều tra lý lịch trước sao?”

Trong mắt Tống Vãn Huỳnh, hình tượng cao lớn đẹp trai của Văn Việt đã sụp đổ. Nhưng cô biết mình có lỗi liền cúi đầu xin lỗi:
“Xin lỗi anh cả, là lỗi của em. Lần sau em sẽ chọn lọc kỹ càng hơn.”

Minh Vi cau mày:
“Liên quan gì đến em ấy chứ? Buổi họp báo có bao nhiêu chi tiết, đâu thể việc gì em ấy cũng chu toàn được? Hơn nữa làm gì có cách nào kiểm tra nhân phẩm sau khi uống rượu? Anh như vậy chẳng phải là làm khó người ta quá rồi sao?”

“Đúng vậy, chuyện này đâu liên quan đến Vãn Huỳnh?” Văn phu nhân cũng trách móc Văn Việt:
“Chẳng lẽ trong công ty con, nhân viên phạm lỗi thì là lỗi của con à?”

Cả Văn Nghiên cũng sa sầm mặt:
“Anh cả, anh nói vậy không đúng đâu. Họp báo nhiều công đoạn như vậy, đâu phải một mình Vãn Huỳnh làm hết, chẳng lẽ em ấy cố ý để tên đó vào để gây khó dễ cho chị dâu à?”

Tống Vãn Huỳnh cuống quýt:
“Không không không, mọi người đừng bênh em. Hôm nay để chị bị quấy rối là lỗi của em! Em không lọc kỹ khách mời, cũng không kịp thời ngăn cản. Là do em chưa làm chu toàn! Anh cả chỉ nhắc nhở mấy câu thôi, em không thấy tủi thân, thật sự không!”

Lời của cô vừa nói xong, ánh mắt trách móc về phía Văn Việt lại càng rõ ràng hơn.

Văn Việt: “…”

Anh nhìn Tống Vãn Huỳnh điềm đạm nói:
“Được lắm, Tống Vãn Huỳnh, mới bao lâu mà mọi người đã bênh cô hết rồi.”

Tống Vãn Huỳnh đứng sau Minh Vi không nói một lời.

Ông cụ Văn nhíu mày, liếc nhìn đám đông xung quanh đang xì xào:
“Được rồi, có gì thì để sau buổi họp báo hãy nói.”

Văn Việt nhìn về phía cửa, ánh mắt sâu thẳm khẽ gật đầu.

Sóng gió bất ngờ ấy nhanh chóng lắng xuống.

Sau khi ăn qua loa vài miếng, Tống Vãn Huỳnh liền cầm ly rượu đi khắp hội trường chào hỏi. Buổi họp báo lần này vô cùng suôn sẻ, nhận được sự khen ngợi đồng thuận, dù đó là nhờ thiết kế trang sức hay nhờ hậu thuẫn từ hai nhà Văn và Tống.

Vui mừng quá đỗi, cô uống hơi nhiều, người ngà ngà say dựa vào Văn Nghiên vừa chào hỏi vừa khéo léo kết thân, gom về được không ít mối liên hệ trong giới trang sức.

Tiễn vị khách cuối cùng rời đi, buổi họp báo kết thúc viên mãn.

Tống Vãn Huỳnh hơi chếnh choáng men say nhưng vẫn còn rất phấn khích. Nhìn Văn phu nhân và ông cụ Văn đã ngồi vào xe, cô vẫy tay tạm biệt:
“Ông ơi, mẹ ơi, cảm ơn hai người đã đến ủng hộ buổi họp báo của con hôm nay, vất vả rồi ạ. Trên đường đi cẩn thận, nghỉ sớm nhé!”

“Con cũng vậy.” Văn phu nhân nhìn Văn Nghiên đang ôm Tống Vãn Huỳnh:
“Văn Nghiên, con với Vãn Huỳnh cũng nghỉ sớm đi.”

“Con biết rồi ạ.”

Tống Vãn Huỳnh vẫy tay nhìn xe dần dần rời đi, đến khi khuất bóng mới quay lại dáo dác nhìn quanh:
“Chị Minh Vi với anh cả đâu rồi? Sao không thấy nữa?”

“Vừa đi rồi.”

“Em còn chuyện muốn nói với chị Minh Vi mà, sao đi nhanh thế?”

“Cũng muộn rồi, hội trường sẽ có người xử lý, thời gian này em cũng mệt rồi, về nghỉ sớm đi?”

“Em không mệt đâu, bây giờ em tỉnh táo lắm!” Tống Vãn Huỳnh ngẩng đầu nhìn Văn Nghiên:
“Anh biết không? Ba đã tặng Trang Sức Trung Tuấn cho em rồi!”

Có lẽ vì uống rượu nên mắt cô long lanh lấp lánh, trong suốt như nước khiến người khác không thể rời mắt.

Văn Nghiên khẽ mở áo khoác, đưa tay kéo cô vào trong áo mình:
“Ừ, Trang Sức Trung Tuấn từ giờ là của em rồi, chúc mừng.”

“Vậy anh thấy hôm nay em thể hiện thế nào?”

“Rất tốt.”

“Thật không?”

“Dĩ nhiên là thật, em rất xuất sắc.”

Tống Vãn Huỳnh cười híp mắt như trăng lưỡi liềm, nụ cười ngọt ngào như đường mật:
“Em cũng cảm thấy mình rất xuất sắc!”