Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.2/10 từ 16 lượt Tác giả: Công Tử Văn Tranh Tran / Editor: Đảo PPP Beta: Đảo PPP Thể loại: Xuyên sách, Hiện đại, Hào môn thế gia, Công sở, Cưới trước yêu sau, HE, Hài hước, Sủng Ngọt, Sạch, Xuyên không, Showbiz, Ấm áp, Góc nhìn nữ chính, Nữ phụ, Nghiệp giới tinh anh, Chậm nhiệt Độ dài: 202 Giới thiệu: Làm một vai ác trà xanh vượt tiêu chuẩn trong tiểu thuyết, Tống Vãn Huỳnh mọi lúc mọi nơi đều muốn khó xử hãm hại nữ chính. Không những hủy sự nghiệp của nữ chính mà còn suýt hại chết đứa con đầu lòng của cô cùng nam chính, để rồi cuối cùng rơi vào kết cục bị bắt bỏ tù. Đột nhiên xuyên qua, cô trở thành tiểu trà xanh Tống Vãn Huỳnh mà mỗi người đều muốn đánh chửi kia. Mà người chồng trên danh nghĩa của cô – Văn Nghiên, chính là đại vai ác của truyện, vì muốn đoạt gia sản của Văn gia mà liên tiếp hãm hại anh trai ruột, thậm chí còn có ý định giết người. Nhớ tới kết cục ở tù mọt gông của mình trong tiểu thuyết, Tống Vãn Huỳnh quyết tâm phải ôm chặt cái đùi to nhất kia. “Thật hâm mộ anh cả có thể cưới được một người tốt như chị làm vợ, nếu em có thể cưới được chị, nhất định sẽ chăm sóc bảo vệ chị thật tốt, không để chị chịu một chút ủy khuất nào.” “Chị thấy tâm trạng em không tốt lắm cho nên tới ở cùng em, anh cả anh sẽ không tức giận chứ?” “Chị đừng nóng giận, đều là em sai, anh cả chỉ là nói em hai câu mà thôi, em không ủy khuất, một chút cũng không ủy khuất T^T” “Chị, ôm một cái [ đáng thương ]” — Thời gian gần đây Văn Nghiên phát hiện người vợ trên danh nghĩa của mình đã thay đổi. Ngày trước đối với anh liếc mắt đưa tình giả vờ tình thâm ý trọng, hiện tại đến giả vờ cũng không muốn nữa. Tống Vãn Huỳnh: “Tôi biết anh không thích tôi, tôi cũng mặc kệ anh ở bên ngoài làm gì, tôi chỉ muốn một điều, anh có thể không trở về nhà, nhưng không thể đột nhiên về nhà.” Cho đến một ngày, anh đột nhiên nảy ra ý định về nhà vào đêm khuya. Ngoài cửa phòng, anh nghe được Tống Vãn Huỳnh ủy khuất lên án. “Chị, chị cũng biết Văn Nghiên anh ấy ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ, lả lơi ong bướm, cả ngày không về nhà, em biết anh ấy không yêu em nhưng em cũng không có cách nào, dù em làm gì cũng không chiếm được trái tim của anh ấy…… Em thật sự rất đau khổ, chị đêm nay chị có thể đến ở cùng em không?”. Văn Nghiên: “?” Vừa quay đầu lại, đột nhiên không kịp phòng ngừa đối diện với ánh mắt u oán của anh cả. “Em có thể quản vợ của mình không, bảo em ấy cách xa vợ của anh một chút?” “……” Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Tống Vãn Huỳnh, Văn Nghiên ┃ Vai phụ: Minh Vi, Văn Việt Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 18

Chương 18: Cô chính là tiểu trà xanh Tống Vãn Huỳnh kia? (2)

“Đúng vậy, hơn nữa người lớn lên cũng đặc biệt xinh đẹp, đặc biệt đáng yêu, cũng không biết tên cô ấy là gì, nhưng mà chúng tôi đã thêm nhau trên WeChat rồi, đợi lát nữa nhìn thấy cô ấy thì sẽ giới thiệu cho cậu, cậu nhất định sẽ thích cô ấy,” Dư Nguyệt nhìn quanh bốn phía, “Đúng rồi, Tống Vãn Huỳnh đâu?”

“Không biết, vừa rồi còn ở đây, cũng không biết đã chạy đi đâu.”

“Không sao, yến hội mới vừa bắt đầu, chúng ta sẽ ở đây chờ, cô ta không chạy xa được đâu.”

Tống Vãn Huỳnh lén lút thò đầu ra từ sau cây cột.

Quả nhiên Dư Nguyệt đang đứng cách cửa phòng tiệc không xa, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm.

Tống Vãn Huỳnh kéo một người phục vụ lại hỏi: "Xin chào, cửa sau phòng tiệc của khách sạn anh ở đâu?"

"Xin lỗi tiểu thư, cửa sau tạm thời đóng vì bữa tiệc. Cô có thể ra từ cửa trước và đi vòng ra sau sảnh tiệc để đến cửa sau."

Tống Vãn Huỳnh mỉm cười, “Cảm ơn, không cần.”

Trước có truy binh sau không có đường lui.

Chẳng lẽ cô thực sự phải trả giá cho những điều xấu mà “Tống Vãn Huỳnh” đã làm trước công chúng sao?

Thôi, nếu là “Tống Vãn Huỳnh” thiếu nợ, thoát được nhất thời chứ không thoát được một đời, cô vẫn phải trả lại. Trường hợp tệ nhất thì cô có thể chuyển đến một thành phố khác để sống trong tương lai.

Hít một hơi thật sâu, Tống Vãn Huỳnh vừa định dũng cảm bước ra thì ánh đèn trong sảnh tiệc đột nhiên tối sầm lại. Ánh đèn rọi vào sân khấu, người chủ tiệc cầm micro phát biểu chính thức bắt đầu bữa tiệc.

Toàn trường vỗ tay rầm rầm.

Lúc này Tống Vãn Huỳnh mới nhận ra rằng người đang phát biểu khai mạc trên sân khấu là bạn của Minh Vi, người cô gặp khi vừa bước vào hội trường.

Không lâu sau đèn lại tắt, chỉ còn lại những ngọn đèn ở giữa hội trường.

Tiếng nhạc du dương vang vọng khắp hội trường.

Không ít tuấn nam mỹ nữ trẻ tuổi khiêu vũ theo nhạc, uống rượu và trò chuyện.

Cô quay lại nhìn phía cửa, Dư Nguyệt đã biến mất.

Cơ hội tốt!

Tống Vãn Huỳnh hướng mắt về phía cửa phòng tiệc, đang định rời đi thì tình cờ nhìn thấy Minh Vi đang nói chuyện với ai đó cách đó không xa. Cô không biết họ đang nói gì, nhưng Minh Vi có vẻ không vui. Cô ấy luôn tỏ ra lạnh lùng và bình tĩnh, hiếm khi nào cô ấy tức giận như thế này.

“Minh Vi, cô không có bối cảnh cũng không có chỗ dựa, cô cho rằng chỉ cần có chỗ đứng trong ngành giải trí là có thể trở mặt với mọi người sao? Đã cho cô mặt mũi lại còn không cần, cũng không nghĩ xem là ai đã nâng cô lên vị trí này, không có tôi, cô chẳng là gì cả!"

“Bọn họ đặc biệt chỉ định cô đóng bộ phim tiếp theo, cô còn giả vờ thanh cao cái gì! Cô thậm chí còn không bàn bạc với tôi mà cứ thế từ chối. Cô nghĩ cô chỉ từ chối một bộ phim thôi sao? Họ nói rằng họ không muốn nhìn thấy cô trong rạp chiếu phim trong tương lai. Cô có biết điều này có nghĩa là gì không? Nó có nghĩa là cô bị cấm khỏi ngành điện ảnh!"

Minh Vi cười lạnh, “Tôi không biết tốt xấu? Anh hẳn phải biết mấy năm qua tôi vì anh kiếm bao nhiêu tiền. Anh ghé vào người tôi hút máu tôi đến no căng bụng còn cảm thấy không đủ, Tiêu Dược, đừng cho là tôi không biết người khác lấy được thẻ phòng của tôi như thế nào. Anh thay tôi nói cho bọn họ biết, còn có lần sau thì không chỉ là chân trái bị gãy nữa đâu."

Tống Vãn Huỳnh trốn sau cây cột càng nghe càng tức giận.

Cô biết Minh Vi đã bước vào ngành này cách đây 5 năm, từ một người mẫu quảng cáo vô danh trở thành ngôi sao lớn với 10 triệu người hâm mộ trên Weibo, không có bối cảnh cùng chỗ dựa, 5 năm này phải trải qua những gì cô rất rõ ràng.

Thực ra Minh Vi không cần phải làm việc vất vả như vậy. Chỉ cần cô ấy công khai chuyện cô ấy và Văn Việt kết hôn thì sẽ có rất nhiều nguồn lực sẽ tìm đến cô ấy.

Nhưng Minh Vi có sự kiên trì của riêng mình.

“Được, tốt lắm. Cánh cứng rồi muốn bay đúng không? Tôi nói cho cô biết, mơ đi! Hợp đồng giữa chúng ta vẫn chưa hết hạn. Nếu cô muốn chấm dứt hợp đồng thì phải xem tôi có đồng ý hay không!."

Tống Vãn Huỳnh tức khắc nổi giận bước lên phía trước: "Ồ chị Minh Vi, chị ở đây à. Cuối cùng em cũng tìm thấy chị rồi."

"Sao cô lại ở đây?" Minh Vi khẽ nhíu mày: "Tôi có chuyện phải xử lý, cô đi trước đi, lát nữa tôi sẽ tới tìm cô."

“Có chuyện gì gấp đến mức không thể nói vào ngày mai vậy?” Tống Vãn Huỳnh nhìn người đàn ông trung niên hơi béo trước mặt, “Đây là ai vậy, bạn của chị?”

“Ông ta là ông chủ công ty quản lý của tôi.”

“Em nói mà, lấy phẩm vị của chị Minh Vi thì sao có thể có một người bạn tệ như vậy?, thì ra là ông chủ của công ty quản lý, Tiêu Dược đúng không? Tôi nghe nói công ty giải trí hiện tại của ông lúc trước là lưng dựa chị Minh Vi mới lên, nếu không có chị Minh Vi thì hiện tại ông vẫn chỉ là một người đại diện nho nhỏ. Theo lý mà nói, chị Minh Vi chính là người cha thứ hai của ông. Ở nhà ông cũng nói chuyện với cha mẹ như vậy?"

Tiêu Dược ở giới giải trí trà trộn nhiều năm, ông biết tiệc rượu này người tới đều xuất thân phi thường, chiếc váy mà cô gái trước mặt ông đang mặc là mẫu váy mới nhất của hãng C, không biết lai lịch cùng thân phận, không thể đắc tội.

“Cô là ai?”

“Tôi ư? Tôi chỉ là một fan hâm mộ bình thường trong số rất nhiều fan hâm mộ của chị Minh Vi mà thôi."

“Đây là chuyện giữa tôi và Minh Vi, không liên quan gì đến cô."

“Sao lại không liên quan đến tôi, tôi vừa rồi nghe hai ngươi nói cái gì, muốn giải ước? Chị Minh Vi, chị muốn hủy hợp đồng sao? Thật sao? Quá tốt! Cút khỏi cái công ty tồi tệ đang lãng phí thời gian của chị đi. Nếu chị muốn kiện, em ủng hộ chị!"

Tiêu Dược nhíu mày, “Cô rốt cuộc là ai?”

“Ta họ Tống, tên tôi là Tống Vãn Huỳnh, nếu ông không biết tôi thì hẳn phải biết Tống Chính Huy và Văn Nghiên. Một người là cha tôi, người kia là chồng tôi. Tôi cảnh cáo ông, nếu ông còn quấy rối chị Minh Vi nữa, tôi sẽ bắt ông trả giá."

Không có ai không biết Tống Chính Huy của tập đoàn Tống thị và Văn Nghiên, người thừa kế tập đoàn Văn thị. So với hai công ty hàng tỷ này, công ty giải trí nhỏ bé của Tiêu Dược căn bản không đáng nhắc tới.

Sắc mặt Tiêu Dược liên tục biến đổi nhưng cuối cùng vẫn nén giận cười nói: "Cô Tống, Minh Vi là nghệ sĩ của công ty chúng tôi, cô ấy ký hợp đồng tám năm, còn ba năm nữa mới hết hạn. Có lẽ giữa Minh Vi và tôi có hiểu lầm gì đó. Tôi nghĩ chỉ cần giải quyết hiểu lầm là được rồi."

“Vậy sao? Nhưng tôi thấy chị Minh Vi thật sự rất ấm ức khi ở lại công ty tồi tệ của ông. Nếu ông cố tình kéo dài thời gian và từ chối chấm dứt hợp đồng với chị Minh Vi, tôi thực sự sẽ bắt ông phải trả giá", Tống Vãn Huỳnh cười tủm tỉm nhìn ông ta, “Tôi không đùa với ông đâu.”