Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.2/10 từ 16 lượt Tác giả: Công Tử Văn Tranh Tran / Editor: Đảo PPP Beta: Đảo PPP Thể loại: Xuyên sách, Hiện đại, Hào môn thế gia, Công sở, Cưới trước yêu sau, HE, Hài hước, Sủng Ngọt, Sạch, Xuyên không, Showbiz, Ấm áp, Góc nhìn nữ chính, Nữ phụ, Nghiệp giới tinh anh, Chậm nhiệt Độ dài: 202 Giới thiệu: Làm một vai ác trà xanh vượt tiêu chuẩn trong tiểu thuyết, Tống Vãn Huỳnh mọi lúc mọi nơi đều muốn khó xử hãm hại nữ chính. Không những hủy sự nghiệp của nữ chính mà còn suýt hại chết đứa con đầu lòng của cô cùng nam chính, để rồi cuối cùng rơi vào kết cục bị bắt bỏ tù. Đột nhiên xuyên qua, cô trở thành tiểu trà xanh Tống Vãn Huỳnh mà mỗi người đều muốn đánh chửi kia. Mà người chồng trên danh nghĩa của cô – Văn Nghiên, chính là đại vai ác của truyện, vì muốn đoạt gia sản của Văn gia mà liên tiếp hãm hại anh trai ruột, thậm chí còn có ý định giết người. Nhớ tới kết cục ở tù mọt gông của mình trong tiểu thuyết, Tống Vãn Huỳnh quyết tâm phải ôm chặt cái đùi to nhất kia. “Thật hâm mộ anh cả có thể cưới được một người tốt như chị làm vợ, nếu em có thể cưới được chị, nhất định sẽ chăm sóc bảo vệ chị thật tốt, không để chị chịu một chút ủy khuất nào.” “Chị thấy tâm trạng em không tốt lắm cho nên tới ở cùng em, anh cả anh sẽ không tức giận chứ?” “Chị đừng nóng giận, đều là em sai, anh cả chỉ là nói em hai câu mà thôi, em không ủy khuất, một chút cũng không ủy khuất T^T” “Chị, ôm một cái [ đáng thương ]” — Thời gian gần đây Văn Nghiên phát hiện người vợ trên danh nghĩa của mình đã thay đổi. Ngày trước đối với anh liếc mắt đưa tình giả vờ tình thâm ý trọng, hiện tại đến giả vờ cũng không muốn nữa. Tống Vãn Huỳnh: “Tôi biết anh không thích tôi, tôi cũng mặc kệ anh ở bên ngoài làm gì, tôi chỉ muốn một điều, anh có thể không trở về nhà, nhưng không thể đột nhiên về nhà.” Cho đến một ngày, anh đột nhiên nảy ra ý định về nhà vào đêm khuya. Ngoài cửa phòng, anh nghe được Tống Vãn Huỳnh ủy khuất lên án. “Chị, chị cũng biết Văn Nghiên anh ấy ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ, lả lơi ong bướm, cả ngày không về nhà, em biết anh ấy không yêu em nhưng em cũng không có cách nào, dù em làm gì cũng không chiếm được trái tim của anh ấy…… Em thật sự rất đau khổ, chị đêm nay chị có thể đến ở cùng em không?”. Văn Nghiên: “?” Vừa quay đầu lại, đột nhiên không kịp phòng ngừa đối diện với ánh mắt u oán của anh cả. “Em có thể quản vợ của mình không, bảo em ấy cách xa vợ của anh một chút?” “……” Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Tống Vãn Huỳnh, Văn Nghiên ┃ Vai phụ: Minh Vi, Văn Việt Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 81

Chương 81: Vậy thì cứ để anh mãi mãi ngồi trên chiếc xe lăn này đi (2)

Tống Chính Huy đứng dậy nhìn Tống Vãn Huỳnh đã thay xong đồ, thở phào một cách nhẹ nhõm, “Khi nào về vậy? Về cũng không gọi điện cho bố, không biết bố luôn lo lắng cho con sao? Hơn nữa sáng sớm thế này mà mặc như vậy là sao?”

“Chẳng phải vì anh ta!” Tống Vãn Huỳnh cắn răng nhìn Văn Nghiên, mặt đầy vẻ không phục, tức giận ngồi xuống ghế sofa, “Hôm qua mẹ bảo con mang canh gà đến cho anh ấy, đợi mãi đến tận 11 giờ tối mà vẫn không thấy người đâu, con ngủ quên trong phòng nghỉ của anh ấy. Sáng nay lại vô tình làm đổ hết canh gà lên người, con đã tắm rửa lâu lắm rồi nhưng vẫn còn mùi canh gà trên người.”

Tống Vãn Huỳnh đưa khuỷu tay ra để Tống Chính Huy ngửi thử.

Tống Chính Huy nhíu mày, “Quả thật có mùi.”

“Thấy chưa!” Tống Vãn Huỳnh tự mình ngửi thử, mùi canh gà thoang thoảng, cô tức giận nhìn Văn Nghiên, “Tôi đã dùng bao nhiêu sữa tắm thế mà vẫn còn mùi này, tôi cảm giác như mình bị ngâm trong canh gà rồi.”

Nói đến đây, Tống Vãn Huỳnh lại hỏi: “Bố, sao bố lại ở đây?”

“Bố đến để bàn công việc và…” Văn Nghiên nhìn Tống Chính Huy, “Có vài chuyện cần nói với tôi.”

Tống Chính Huy: “…”

Tống Vãn Huỳnh nhìn Tống Chính Huy, “Vậy sao bố lại quát con? Làm con giật mình.”

“Ba đâu có nghĩ là…” Tống Chính Huy ho khan một tiếng, “Thôi được rồi, nếu không có việc gì thì về đi, ba và Văn Nghiên còn có việc quan trọng phải bàn.”

Tống Vãn Huỳnh nghi hoặc nhìn Tống Chính Huy và Văn Nghiên, “Mấy người thật là thần bí, không nói thì thôi, vậy con về trước đây.”

“Không có gì, nhớ về nhà ăn cơm nhé.”

Tống Vãn Huỳnh từ ngoài văn phòng vọng vào: “Biết rồi!”

Nhìn Văn Nghiên trước mặt, Tống Chính Huy đứng dậy chỉnh lại bộ vest, “Được rồi, chúng ta đi phòng họp bàn công việc thôi.”

Văn Nghiên thấy thời điểm đã đến, đứng dậy nhường đường, “Mời ba đi trước.”

Nhiệm vụ canh gà không hoàn thành trọn vẹn.

Về đến nhà, Tống Vãn Huỳnh đưa hộp giữ nhiệt đã rỗng cho dì Trần.

Dì Trần nhìn hộp giữ nhiệt sạch sẽ cười hỏi: “Uống hết rồi à? Thật là có khẩu vị đấy.”

Khi đi là một hộp đầy ắp canh gà, về lại chỉ còn hộp rỗng.

Tống Vãn Huỳnh đưa cánh tay đến trước mặt dì Trần, “Dì Trần, dì ngửi thử xem có mùi gì không?”

“Mùi gì?” Dì Trần ngửi thử, “Mùi sữa tắm?”

“Còn gì nữa?”

“Còn gì nữa?” Dì Trần ngửi kỹ hơn, “Ôi, sao dì lại ngửi thấy mùi canh gà thế nhỉ?”

Tống Vãn Huỳnh tức giận, “Con vô tình làm đổ canh gà lên người.”

“Ái chà? Cái này…” Dì Trần cười bất lực, “Cẩn thận một chút chứ, không sao đâu, vài ngày nữa sẽ hết mùi, Văn Nghiên chắc là không uống được canh rồi nhỉ? Thôi chờ Văn Nghiên về, dì sẽ nấu cho thằng bé một nồi canh khác.”

“Con nói với dì một chuyện, Văn Nghiên không thích mùi cá, không chỉ cá mà còn các món từ cá và hải sản, anh ấy rất nhạy cảm với mùi tanh nên không thích những món đó.”

“Không thích?” Dì Trần nhíu mày, “Chưa từng nghe thằng bé nói.”

“Dì đừng lo, sau này dì nhớ đừng bày những món này trước mặt anh ấy là được.”

“Được, dì nhớ rồi.”

“À, mẹ đâu rồi?”

“Bà ấy sáng sớm đã lên lầu nghỉ rồi, bảo là đau đầu, không cho ai lên làm phiền,” dì Trần kéo Tống Vãn Huỳnh đang định lên lầu lại, “Đừng đi, bà ấy bảo dì đặc biệt phải nói với con là đừng lên, bà ấy muốn một mình yên tĩnh.”

Tống Vãn Huỳnh nhìn lên lầu, “Được rồi, con biết rồi.”

Chắc chắn hôm nay những lời ở công ty đã chạm đến trái tim của Văn phu nhân, nhưng cũng có thể là chuyện tốt, nếu thật sự có thể khiến Văn phu nhân nhận ra sự thiên vị suốt bao năm qua của mình thì điều này không phải là một chuyện xấu cho sự hòa hợp gia đình trong tương lai.

Việc khiến Văn Nghiên “cải tà quy chính” nghe có vẻ hơi khó tin nhưng ít nhất đó cũng là một khởi đầu tốt.

Cô lặng lẽ đến phòng khám.

Trong phòng khám, bác sĩ gia đình đang giúp Văn Việt tập phục hồi chức năng, Tống Vãn Huỳnh yên lặng đứng ở cửa nhìn, đến khi buổi tập kết thúc Tống Vãn Huỳnh mới mỉm cười xuất hiện trước mặt Văn Việt.

“Anh cả.”

Văn Việt được bác sĩ giúp đỡ ngồi vào xe lăn, “Tìm tôi có chuyện gì không?”

“Không có chuyện gì lớn, chỉ muốn tìm anh cả để trò chuyện một chút.”

Văn Việt ra hiệu cho bác sĩ ra ngoài, nhìn Tống Vãn Huỳnh trước mặt nói: “Trước đây tôi còn chưa cảm ơn cô vì đã chăm sóc Minh Vi trong chương trình.”

Tống Vãn Huỳnh đứng trước mặt Văn Việt, ngồi xuống nhìn thẳng vào anh cười nói: “Chăm sóc gì chứ, chị Minh Vi và em là người một nhà, ai bắt nạt chị Minh Vi là bắt nạt em, chỉ là việc nhỏ thôi.”

“Trước đây tôi đã hiểu nhầm cô,” Văn Việt nhìn cô với ánh mắt sâu xa, “Tống Vãn Huỳnh, gần đây cô thay đổi thật sự rất nhiều, khác hẳn với trước kia.”

Tống Vãn Huỳnh cười có chút ngượng ngùng, “Vậy anh cả bây giờ tin là em đã quay lại làm người tốt rồi đúng không?”

“Ừ, cô quả thật đã thay đổi rồi. Vậy cô tìm tôi có chuyện gì không?”

“Em nghe nói ông nội và anh cả đã ở nhà Chung lão mấy ngày rồi, Chung lão giỏi như vậy, anh cả vẫn không có cảm giác gì ở chân sao?”

“Không có.”

“Thật à? Thật là tiếc.” Tống Vãn Huỳnh nhìn vào đôi chân của anh, “Anh cả, anh có biết không, thật ra ông nội luôn có rất nhiều kỳ vọng vào anh, hy vọng anh có thể đứng dậy sớm để quay về công ty.”

Văn Việt hai tay khoanh lại, “Nói thẳng đi.”

“Em muốn hỏi anh, sao anh không quay lại công ty?”

“Cái này quan trọng không?”

“Rất quan trọng, nếu anh có thể quay lại công ty sớm, ông nội và mẹ cũng sẽ không phải lo lắng về anh nữa, họ luôn quan tâm anh, hy vọng anh có thể sớm quay lại công ty nắm quyền, nhìn đôi chân được chăn che lại như vậy, họ rất đau lòng.”

Là người đã lớn lên bên cạnh ông cụ Văn và Văn Cảnh Tiên, được dạy bảo từng chút một, làm sao Văn Việt không thể nghe ra được ẩn ý trong lời nói của Tống Vãn Huỳnh, “Lúc nào cô phát hiện ra?”

Tống Vãn Huỳnh chỉ vào đôi giày của anh.

Văn Việt lập tức hiểu ra, “Đúng là tinh mắt, vậy mà cô lại phát hiện ra được.”

“Anh cả đừng coi thường em, mắt em rất sắc bén đấy. Nhưng em không hiểu, mặc dù chân anh chưa hoàn toàn lành nhưng vết thương tâm lý của anh đã hồi phục từ lâu rồi, anh hoàn toàn có thể trở lại công ty, sao lại không về?”

“Công ty đã có Văn Nghiên, công việc ở công ty cậu ấy làm rất tốt, sao tôi phải quay lại công ty?”

Tống Vãn Huỳnh cảm thấy mơ hồ, không phải lúc này cốt truyện phải nhanh chóng tiến đến cảnh Văn Việt đứng dậy từ xe lăn, được ông cụ Văn hỗ trợ và quay lại Văn thị sao? Nhưng lúc này Văn thị đã không còn giống như ba năm trước nữa, Văn Nghiên đã nắm quyền lực lớn, trong quyết định có sự khác biệt với Văn Việt từ đó nảy sinh sự mâu thuẫn gay gắt.

Là Văn Việt nhận ra điều gì đó nên luôn kiềm chế không lên tiếng?

“Anh em ruột thịt đánh nhau, cha con cùng ra trận, sao không thể liên thủ với Văn Nghiên để làm lớn, làm mạnh và tạo dựng vinh quang?”

“Làm lớn, làm mạnh, tạo dựng vinh quang…” Văn Việt cười khẽ một tiếng, “Vậy cô có nghe qua câu nói ‘một núi không thể chứa hai hổ, anh em ruột phải rõ ràng việc phân chia, đừng làm ăn với người thân nhất của mình’ không?”

“Có nghe qua…”

“Vậy cô còn nhớ câu ông thường nói không?”

“Câu gì?”

“Đừng vì chuyện nhỏ mà làm tổn hại hòa khí trong gia đình,” Văn Việt bình thản nói, “Tôi không muốn vì công ty mà làm tổn hại hòa khí giữa hai anh em, thằng bé là em trai tôi, những thứ thằng bé muốn, tôi không muốn tranh giành nữa.”

Tống Vãn Huỳnh bỏ qua từ "nữa", đôi mày cô nhíu lại, “Vậy là anh cố tình? Anh không muốn quay lại Văn thị?”

“Tôi không muốn.” Không muốn nhìn thấy một gia đình không có ngày yên ổn, cũng không muốn chứng kiến anh em ruột trở mặt.

Ba năm trước, anh bất lực nhìn cha mình chết trước mặt vì bảo vệ anh, anh không muốn ba năm sau lại phải thấy thi thể Văn Nghiên đầy máu chết không nhắm mắt.

Bi kịch vì anh mà ra, vậy thì cứ để anh mãi mãi ngồi trên chiếc xe lăn này đi.