Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.2/10 từ 16 lượt Tác giả: Công Tử Văn Tranh Tran / Editor: Đảo PPP Beta: Đảo PPP Thể loại: Xuyên sách, Hiện đại, Hào môn thế gia, Công sở, Cưới trước yêu sau, HE, Hài hước, Sủng Ngọt, Sạch, Xuyên không, Showbiz, Ấm áp, Góc nhìn nữ chính, Nữ phụ, Nghiệp giới tinh anh, Chậm nhiệt Độ dài: 202 Giới thiệu: Làm một vai ác trà xanh vượt tiêu chuẩn trong tiểu thuyết, Tống Vãn Huỳnh mọi lúc mọi nơi đều muốn khó xử hãm hại nữ chính. Không những hủy sự nghiệp của nữ chính mà còn suýt hại chết đứa con đầu lòng của cô cùng nam chính, để rồi cuối cùng rơi vào kết cục bị bắt bỏ tù. Đột nhiên xuyên qua, cô trở thành tiểu trà xanh Tống Vãn Huỳnh mà mỗi người đều muốn đánh chửi kia. Mà người chồng trên danh nghĩa của cô – Văn Nghiên, chính là đại vai ác của truyện, vì muốn đoạt gia sản của Văn gia mà liên tiếp hãm hại anh trai ruột, thậm chí còn có ý định giết người. Nhớ tới kết cục ở tù mọt gông của mình trong tiểu thuyết, Tống Vãn Huỳnh quyết tâm phải ôm chặt cái đùi to nhất kia. “Thật hâm mộ anh cả có thể cưới được một người tốt như chị làm vợ, nếu em có thể cưới được chị, nhất định sẽ chăm sóc bảo vệ chị thật tốt, không để chị chịu một chút ủy khuất nào.” “Chị thấy tâm trạng em không tốt lắm cho nên tới ở cùng em, anh cả anh sẽ không tức giận chứ?” “Chị đừng nóng giận, đều là em sai, anh cả chỉ là nói em hai câu mà thôi, em không ủy khuất, một chút cũng không ủy khuất T^T” “Chị, ôm một cái [ đáng thương ]” — Thời gian gần đây Văn Nghiên phát hiện người vợ trên danh nghĩa của mình đã thay đổi. Ngày trước đối với anh liếc mắt đưa tình giả vờ tình thâm ý trọng, hiện tại đến giả vờ cũng không muốn nữa. Tống Vãn Huỳnh: “Tôi biết anh không thích tôi, tôi cũng mặc kệ anh ở bên ngoài làm gì, tôi chỉ muốn một điều, anh có thể không trở về nhà, nhưng không thể đột nhiên về nhà.” Cho đến một ngày, anh đột nhiên nảy ra ý định về nhà vào đêm khuya. Ngoài cửa phòng, anh nghe được Tống Vãn Huỳnh ủy khuất lên án. “Chị, chị cũng biết Văn Nghiên anh ấy ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ, lả lơi ong bướm, cả ngày không về nhà, em biết anh ấy không yêu em nhưng em cũng không có cách nào, dù em làm gì cũng không chiếm được trái tim của anh ấy…… Em thật sự rất đau khổ, chị đêm nay chị có thể đến ở cùng em không?”. Văn Nghiên: “?” Vừa quay đầu lại, đột nhiên không kịp phòng ngừa đối diện với ánh mắt u oán của anh cả. “Em có thể quản vợ của mình không, bảo em ấy cách xa vợ của anh một chút?” “……” Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Tống Vãn Huỳnh, Văn Nghiên ┃ Vai phụ: Minh Vi, Văn Việt Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 9

Chương 9: Câu chuyện cậu bé chăn cừu (1)

Kịch bản mới của Tống Vãn Huỳnh chết yểu.

Cô nhắm mắt lại kéo chăn qua đỉnh đầu, ý đồ trốn tránh hiện thực.

Chỉ trong một ngày, cô đã mất hết thể diện.

Mất mặt còn chưa tính, những vấn đề cần giải quyết một cái cũng không xong.

Cô không mạnh mẽ đến vậy, cô phải dùng hết can đảm mới có thể lớn tiếng thú nhận “hành vi phạm tội” của bản thân, còn khóc lóc thảm thiết nhận sai, hiện tại tất cả dũng khí đã dùng hết, cô chỉ muốn thu mình lại giống như rùa đen rụt cổ vậy.

Văn Nghiên sắc mặt không vui đứng lên, ngữ khí nói chuyện cực kỳ không kiên nhẫn, “Tỉnh rồi thì cùng tôi về nhà.”

Tống Vãn Huỳnh trốn trong chăn khàn khàn nói: “Tôi không có việc gì chứ?”

“Cô vô cùng khỏe.”

Tống Vãn Huỳnh đem chăn kéo xuống một nửa, đôi mắt rụt rè lẳng lặng nhìn chằm chằm anh ta, “Vậy sao đầu tôi lại quấn băng gạc?”

“Bác sĩ đã kiểm tra toàn thân cho cô, cuối cùng chỉ phát hiện ra một vết sẹo trên trán sắp lành, không cần phải điều trị, nhưng mẹ vẫn nhất quyết bắt bác sĩ phải băng bó cho cô.”

“Mẹ đâu rồi?”

“Tôi bảo mẹ về trước rồi.”

Tống Vãn Huỳnh hút hút cái mũi, “Ồ” một tiếng, “Thay tôi cảm ơn mẹ…… A không, cảm ơn dì.”

Văn Nghiên đang định rời khỏi phòng bệnh, nghe vậy liền đứng im tại chỗ, “Tống Vãn Huỳnh, cô xác định muốn ly hôn?”

Tống Vãn Huỳnh nhíu mày, “Anh đang nghi ngờ tôi sao? Tôi nghĩ mình đã nói rất rõ ràng là tôi thực sự muốn ly hôn với anh rồi. Không có gì phải nghi ngờ cả.”

“Vì cái gì?”

“Vì cái gì? Anh lại muốn hỏi tôi vì cái gì? Anh không phải vẫn luôn chán ghét tôi sao? Tôi đáp ứng cùng anh ly hôn, anh không nên cười thầm trong lòng sao?” Tống Vãn Huỳnh dường như hiểu ra điều gì đó, “Chẳng lẽ anh không muốn cùng tôi ly hôn? Anh vừa không thích tôi lại không muốn ly hôn với tôi, một bên chán ghét một bên tra tấn tôi, Văn Nghiên, sao anh có thể xấu xa đến thế!!”

“Tôi xấu xa?” Văn Nghiên cười lạnh, “Cũng không biết ngày trước là ai luôn đem câu ‘ không về nhà liền ly hôn ’, ‘ không về nhà liền đánh con ’ treo ở bên miệng.”

Tống Vãn Huỳnh xem như đã hiểu rõ.

Có lẽ lúc trước Văn Nghiên đã nghe qua quá nhiều lời vô cớ gây rối của “Tống Vãn Huỳnh”, cô ấy đang mang thai một đứa con không tồn tại, lại có Văn lão tiên sinh cùng Văn phu nhân làm chỗ dựa cho nên vẫn luôn cậy sủng mà kiêu uy h**p Văn Nghiên.

“Anh cho rằng lần này cũng là tôi vô cớ gây rối với anh sao?”

Văn Nghiên trầm mặc.

Thấy vậy, Tống Vãn Huỳnh ung dung ngồi dậy, biểu tình vô cùng nghiêm túc nói từng câu từng chữ: “Tôi thừa nhận trước kia tôi đã làm rất nhiều chuyện sai trái, đặc biệt là chuyện lừa hôn, anh chán ghét tôi là đúng, nhưng hiện tại tôi thực sự hối hận, tôi thực sự muốn làm một người tốt. Trước đây tôi thích anh đến mức ám ảnh, nhất định phải có được anh, nhưng anh đã từng trải qua cảm giác thích một thứ gì đó rồi phát hiện ra rằng dù có cố gắng thế nào cũng không có được chưa? Thời gian dài như vậy tôi đã quá mệt mỏi rồi, không muốn theo đuổi anh nữa, cho nên tôi muốn ly hôn với anh, không lãng phí năng lượng nữa, buông tha cho anh cũng là buông tha cho chính mình. Anh có cảm nhận được quyết tâm của tôi không?"

Tống Vãn Huỳnh nói đến miệng đắng lưỡi khô.

Cô tâm bình khí hòa nói chuyện thành khẩn như vậy, Văn Nghiên hẳn phải tin rồi chứ?

“Vậy sao?” Văn Nghiên nhìn đôi mắt trong trẻo như nai con của Tống Vãn Huỳnh, cảm xúc không hề dao động chút nào mà phun ra ba chữ: “Tôi không tin.”

Cái miệng của một người 37 độ sao có thể nói ra những lời lạnh băng như vậy chứ?