Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.2/10 từ 16 lượt Tác giả: Công Tử Văn Tranh Tran / Editor: Đảo PPP Beta: Đảo PPP Thể loại: Xuyên sách, Hiện đại, Hào môn thế gia, Công sở, Cưới trước yêu sau, HE, Hài hước, Sủng Ngọt, Sạch, Xuyên không, Showbiz, Ấm áp, Góc nhìn nữ chính, Nữ phụ, Nghiệp giới tinh anh, Chậm nhiệt Độ dài: 202 Giới thiệu: Làm một vai ác trà xanh vượt tiêu chuẩn trong tiểu thuyết, Tống Vãn Huỳnh mọi lúc mọi nơi đều muốn khó xử hãm hại nữ chính. Không những hủy sự nghiệp của nữ chính mà còn suýt hại chết đứa con đầu lòng của cô cùng nam chính, để rồi cuối cùng rơi vào kết cục bị bắt bỏ tù. Đột nhiên xuyên qua, cô trở thành tiểu trà xanh Tống Vãn Huỳnh mà mỗi người đều muốn đánh chửi kia. Mà người chồng trên danh nghĩa của cô – Văn Nghiên, chính là đại vai ác của truyện, vì muốn đoạt gia sản của Văn gia mà liên tiếp hãm hại anh trai ruột, thậm chí còn có ý định giết người. Nhớ tới kết cục ở tù mọt gông của mình trong tiểu thuyết, Tống Vãn Huỳnh quyết tâm phải ôm chặt cái đùi to nhất kia. “Thật hâm mộ anh cả có thể cưới được một người tốt như chị làm vợ, nếu em có thể cưới được chị, nhất định sẽ chăm sóc bảo vệ chị thật tốt, không để chị chịu một chút ủy khuất nào.” “Chị thấy tâm trạng em không tốt lắm cho nên tới ở cùng em, anh cả anh sẽ không tức giận chứ?” “Chị đừng nóng giận, đều là em sai, anh cả chỉ là nói em hai câu mà thôi, em không ủy khuất, một chút cũng không ủy khuất T^T” “Chị, ôm một cái [ đáng thương ]” — Thời gian gần đây Văn Nghiên phát hiện người vợ trên danh nghĩa của mình đã thay đổi. Ngày trước đối với anh liếc mắt đưa tình giả vờ tình thâm ý trọng, hiện tại đến giả vờ cũng không muốn nữa. Tống Vãn Huỳnh: “Tôi biết anh không thích tôi, tôi cũng mặc kệ anh ở bên ngoài làm gì, tôi chỉ muốn một điều, anh có thể không trở về nhà, nhưng không thể đột nhiên về nhà.” Cho đến một ngày, anh đột nhiên nảy ra ý định về nhà vào đêm khuya. Ngoài cửa phòng, anh nghe được Tống Vãn Huỳnh ủy khuất lên án. “Chị, chị cũng biết Văn Nghiên anh ấy ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ, lả lơi ong bướm, cả ngày không về nhà, em biết anh ấy không yêu em nhưng em cũng không có cách nào, dù em làm gì cũng không chiếm được trái tim của anh ấy…… Em thật sự rất đau khổ, chị đêm nay chị có thể đến ở cùng em không?”. Văn Nghiên: “?” Vừa quay đầu lại, đột nhiên không kịp phòng ngừa đối diện với ánh mắt u oán của anh cả. “Em có thể quản vợ của mình không, bảo em ấy cách xa vợ của anh một chút?” “……” Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Tống Vãn Huỳnh, Văn Nghiên ┃ Vai phụ: Minh Vi, Văn Việt Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 37

Chương 37: Sao nữ chính có thể không nhìn thấu lời nói ngon ngọt cùng thủ đoạn của tiểu trà xanh chứ? (3)

Tống Vãn Huỳnh cười, “Gấp gì chứ?”

Nhậm Khả từ nụ cười của Tống Vãn Huỳnh nhận ra chút ý vị khác thường, liếc nhìn Lý Đô Mật phía trước, chỉ cười mà không nói gì.

Sau khi mấy người soát vé vào bảo tàng, ai nấy đều bị những món đồ trưng bày ở đó thu hút, mỗi người tìm đến khu vực mà mình hứng thú để tham quan. Dần dần, họ tản ra thành từng nhóm nhỏ, chỉ có Lý Đô Mật vẫn bám sát bên cạnh Minh Vi, thỉnh thoảng nhìn thấy một món đồ quý giá nào đó thì hào hứng kéo Minh Vi chạy đến xem.

Dần dần, Tống Vãn Huỳnh bị bỏ lại phía sau hai người họ.

Nhìn hai người đứng sát nhau trước quầy trưng bày, cô không khỏi có chút cô đơn và ghen tị.

Ánh mắt ấy đúng lúc bị Minh Vi bắt gặp khi quay đầu lại tìm cô. Minh Vi hơi sững người, vẫy tay ra hiệu cô lại gần: “Sao thế?”

Tống Vãn Huỳnh miễn cưỡng cười: “Không có gì, chắc tối qua ngủ không ngon, có chút mệt thôi.”

“Mệt à?” Lý Đô Mật quan tâm hỏi: “Nếu vậy chị về nghỉ ngơi trước đi?”

Minh Vi cũng hỏi: “Muốn về nghỉ không?”

Tống Vãn Huỳnh lắc đầu: “Không cần, mọi người cứ chơi đi, em không sao đâu.”

“Thật sự không sao chứ?”

“Thật sự không sao.” Tống Vãn Huỳnh hạ giọng: “Chị ơi, đừng vì em mà làm mất hứng của mọi người.”

Minh Vi im lặng một lúc: “Nếu thấy không khỏe thì nhất định phải nói với chị, đừng cố chịu đựng.”

Tống Vãn Huỳnh gật đầu.

Có câu nói rất hay: “Kẻ địch như lò xo, cậu yếu thì nó mạnh.”

Nhìn Tống Vãn Huỳnh ủ rũ đi phía sau mình, khóe miệng Lý Đô Mật không giấu nổi nụ cười chiến thắng. Cô ta kéo Minh Vi dạo quanh gần nửa bảo tàng, trên đường đi không ngừng cười nói vui vẻ với Minh Vi, dáng vẻ đắc ý vô cùng.

Gần trưa khi cả nhóm rời bảo tàng, Lý Đô Mật thấy một quầy bán kem ven đường liền chạy đến mua mấy cây rồi mang về xe phát cho mọi người.

“Em vừa thấy quầy bán kem nên mua mấy cây.” Đến lượt cuối cùng, cô ta nhìn Tống Vãn Huỳnh đang ngồi bên cửa sổ xe cười nói: “Em nhớ là hôm nay chị không khỏe nhỉ? Người không khỏe thì tốt nhất đừng ăn đồ lạnh quá, nên em không mua cho chị. Chị nghỉ ngơi cho tốt nhé, nếu thấy không khỏe thì nhất định phải nói, đừng cố gắng quá.”

“Ừm, cảm ơn.”

Trên xe ai cũng có kem, chỉ riêng Tống Vãn Huỳnh là không có. Cô nhìn cây kem trong tay Minh Vi, rồi lặng lẽ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Minh Vi đưa kem của mình qua: “Muốn ăn không?”

Tống Vãn Huỳnh lắc đầu: “Không cần đâu, chị ăn đi.”

“Thật sự không ăn?”

“…Em cắn một miếng được không?”

“Được, ăn đi.”

Tống Vãn Huỳnh cắn một miếng, kem còn chưa kịp tan trong miệng, cô đã ngượng ngùng nhìn Minh Vi: “Chị ơi, chị không chê em chứ?”

Minh Vi cắn ngay chỗ cô vừa cắn: “Rất ngọt.”

Sau khi rời bảo tàng, cả nhóm đến một nhà hàng ven biển thưởng thức một bữa hải sản tươi ngon. May mắn là lần này đầu bếp giữ nguyên hương vị, không cho thêm gia vị địa phương nào cả.

Vì hôm qua cả nhóm tự do tham quan khá vất vả nên hôm nay lịch trình không quá dày đặc. Buổi chiều họ chỉ đến thăm một di tích kiến trúc từ thế kỷ trước, sau đó lên xe trở về chỗ nghỉ.

Suốt cả ngày, Tống Vãn Huỳnh chỉ lặng lẽ theo sau Minh Vi và Lý Đô Mật, ít nói, không mấy hứng thú, trông thật sự như bị ốm.

Buổi tối sau khi tắm xong, cô nằm trên giường xem phim. Đúng lúc đến đoạn cao trào thì Minh Vi từ ngoài bước vào.

“Xem gì vậy?”

Tống Vãn Huỳnh quay đầu cười: “Constantine, chị muốn xem cùng không?”

Thấy cô bỗng tràn đầy năng lượng như được sạc pin, Minh Vi bật cười: “Khỏe rồi à? Không khó chịu chỗ nào nữa chứ?”

“Em không ốm,” Tống Vãn Huỳnh nghĩ một chút rồi tắt phim, ngồi dậy, “Hôm nay em chỉ hơi không vui thôi.”

“Vì Lý Đô Mật?”

Đấy! Biết ngay mà! Chị đại nữ chính cái gì cũng biết! Không gì qua được mắt chị ấy!

Tống Vãn Huỳnh thành thật gật đầu, giọng đầy ấm ức: “Cô ta nhắm vào em cả ngày, em không vui là chuyện đương nhiên.”

“Thế sao em không nói? Trước đây em đâu có hiền thế, mắng cô ta đến mức không nói lại được còn gì?”

“Em đâu thể giận dỗi trong chuyến đi chơi được? Nhiều người ở đó như vậy, chẳng lẽ em lại cãi nhau với cô ta? Em làm ầm lên à? Thế chẳng phải để người khác cười vào mặt chúng ta sao? Không thể vì em mà làm hỏng cuộc vui của mọi người được.”

Minh Vi ngạc nhiên: “Biết nghĩ cho đại cục thế cơ à?”

“Tất nhiên! Em đâu phải loại người vô lý. Chỉ cần chị nói chuyện tử tế, em đều nghe hết.”

Minh Vi bỗng cảm thán: “Em thay đổi thật rồi.”

Ánh mắt Tống Vãn Huỳnh kiên định: “Chị Minh Vi, em đã nói rồi, em sẽ dùng hành động để chứng minh cho chị thấy, em không còn là Tống Vãn Huỳnh của ngày trước nữa. Em sẽ khiến chị phải nhìn em bằng con mắt khác!”

Minh Vi gật đầu: “Ừ, đúng là đã có chút khác biệt, nhưng mà… cô ta nhắm vào em là chuyện của cô ta, em không cần phải tự làm khổ mình thế đâu.”

“Em chỉ không muốn làm phiền chị thôi. Chị đã vất vả lập kế hoạch chuyến đi rồi, sao có thể vì chuyện nhỏ nhặt này mà làm lỡ thời gian vui chơi của mọi người được? Em không khổ sở gì đâu, thật sự không.”

Vừa dứt lời thì tiếng gõ cửa vang lên.

Minh Vi ra mở cửa, thấy Lý Đô Mật ôm gối mặc đồ ngủ đứng bên ngoài.

“Sao vậy? Có chuyện gì à?”

Lý Đô Mật ôm chặt chiếc gối trước ngực tỏ vẻ đáng thương: “Chị Minh Vi, lúc nãy em thấy một con côn trùng trong phòng, em hơi sợ… Em có thể qua đây ngủ với chị không?”

“Có côn trùng?”

“Một con bọ bay rất to!”

“Đã xử lý chưa?”

“Chưa, dù có xử lý rồi thì em cũng không dám ngủ một mình.” Lý Đô Mật liếc vào phòng, nhìn Tống Vãn Huỳnh: “Chị Vãn Huỳnh, tối nay em có thể ngủ ở đây không? Em thật sự không dám về phòng, con bọ đó đáng sợ lắm!”

Được chứ! Sao lại không được?

Tống Vãn Huỳnh lập tức lên tiếng: “Được mà!”

Lý Đô Mật sững người, dường như cảm thấy Tống Vãn Huỳnh đồng ý quá nhanh khiến cô ta có chút hoang mang trong giây lát, hoàn toàn không nhận ra chân mày Minh Vi đã nhíu chặt lại.

Nhưng khoảnh khắc đó chỉ kéo dài một lúc, ngay sau khi phản ứng lại, cô ta hít hít mũi: “Chị Vãn Huỳnh, cảm ơn chị!”

Tống Vãn Huỳnh xuống giường mang giày, rất hiểu chuyện mà nói với Minh Vi: “Chị ơi, nếu cô ấy sợ như vậy, hay là em đổi phòng với cô ấy đi. Chị ngủ với cô ấy, em không sao đâu, đừng lo cho em.”

Nói xong, cô liền định đi đến phòng của Lý Đô Mật.

Minh Vi lập tức nắm lấy cánh tay cô, quay đầu hỏi Lý Đô Mật: “Lúc trước cô nói là quen ngủ một mình, ngủ chung với người khác sẽ không ngủ được mà?”

Lý Đô Mật rụt rè đáp: “Đó là khi ở trong nước thôi. Đây là nước ngoài, hơn nữa… phòng có côn trùng, em sợ lắm. Nhưng mà em không nhất thiết phải ngủ trên giường đâu, em có thể nằm dưới đất cũng được!”

Tống Vãn Huỳnh vội nói: “Không sao, cô cứ chuyển qua đi, tôi ngủ một mình cũng được.”

“Em vào phòng trước đi.” Minh Vi đẩy Tống Vãn Huỳnh vào phòng, sau đó quay người đóng cửa lại, giơ một tay che ống kính máy quay của cameraman bên cạnh, ra hiệu cho anh ta tắt máy quay. Sau đó cô nhíu mày nhìn thẳng vào Lý Đô Mật:

“Lý Đô Mật, có côn trùng thì bắt côn trùng. Không dám bắt thì còn nhiều người ở đây có thể giúp. Đây không phải nhà cô, không ai có nghĩa vụ phải đáp ứng mọi yêu cầu vô lý của cô. Hôm nay tôi có thể không so đo với cô, nhưng từ giờ trở đi, mong cô đừng nhắm vào Vãn Huỳnh nữa. Đây là một show truyền hình thực tế về du lịch, dẹp mấy cái suy tính nhỏ nhặt của cô lại. Tôi không muốn tâm trạng đi chơi mấy ngày tới bị ảnh hưởng. Nếu cô thật sự sợ thì tối nay đừng ngủ nữa.”

Nói xong, cô quay người bước vào phòng, bỏ lại một Lý Đô Mật đờ đẫn cùng cameraman vẫn chưa hết bàng hoàng bên ngoài.