Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.2/10 từ 16 lượt Tác giả: Công Tử Văn Tranh Tran / Editor: Đảo PPP Beta: Đảo PPP Thể loại: Xuyên sách, Hiện đại, Hào môn thế gia, Công sở, Cưới trước yêu sau, HE, Hài hước, Sủng Ngọt, Sạch, Xuyên không, Showbiz, Ấm áp, Góc nhìn nữ chính, Nữ phụ, Nghiệp giới tinh anh, Chậm nhiệt Độ dài: 202 Giới thiệu: Làm một vai ác trà xanh vượt tiêu chuẩn trong tiểu thuyết, Tống Vãn Huỳnh mọi lúc mọi nơi đều muốn khó xử hãm hại nữ chính. Không những hủy sự nghiệp của nữ chính mà còn suýt hại chết đứa con đầu lòng của cô cùng nam chính, để rồi cuối cùng rơi vào kết cục bị bắt bỏ tù. Đột nhiên xuyên qua, cô trở thành tiểu trà xanh Tống Vãn Huỳnh mà mỗi người đều muốn đánh chửi kia. Mà người chồng trên danh nghĩa của cô – Văn Nghiên, chính là đại vai ác của truyện, vì muốn đoạt gia sản của Văn gia mà liên tiếp hãm hại anh trai ruột, thậm chí còn có ý định giết người. Nhớ tới kết cục ở tù mọt gông của mình trong tiểu thuyết, Tống Vãn Huỳnh quyết tâm phải ôm chặt cái đùi to nhất kia. “Thật hâm mộ anh cả có thể cưới được một người tốt như chị làm vợ, nếu em có thể cưới được chị, nhất định sẽ chăm sóc bảo vệ chị thật tốt, không để chị chịu một chút ủy khuất nào.” “Chị thấy tâm trạng em không tốt lắm cho nên tới ở cùng em, anh cả anh sẽ không tức giận chứ?” “Chị đừng nóng giận, đều là em sai, anh cả chỉ là nói em hai câu mà thôi, em không ủy khuất, một chút cũng không ủy khuất T^T” “Chị, ôm một cái [ đáng thương ]” — Thời gian gần đây Văn Nghiên phát hiện người vợ trên danh nghĩa của mình đã thay đổi. Ngày trước đối với anh liếc mắt đưa tình giả vờ tình thâm ý trọng, hiện tại đến giả vờ cũng không muốn nữa. Tống Vãn Huỳnh: “Tôi biết anh không thích tôi, tôi cũng mặc kệ anh ở bên ngoài làm gì, tôi chỉ muốn một điều, anh có thể không trở về nhà, nhưng không thể đột nhiên về nhà.” Cho đến một ngày, anh đột nhiên nảy ra ý định về nhà vào đêm khuya. Ngoài cửa phòng, anh nghe được Tống Vãn Huỳnh ủy khuất lên án. “Chị, chị cũng biết Văn Nghiên anh ấy ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ, lả lơi ong bướm, cả ngày không về nhà, em biết anh ấy không yêu em nhưng em cũng không có cách nào, dù em làm gì cũng không chiếm được trái tim của anh ấy…… Em thật sự rất đau khổ, chị đêm nay chị có thể đến ở cùng em không?”. Văn Nghiên: “?” Vừa quay đầu lại, đột nhiên không kịp phòng ngừa đối diện với ánh mắt u oán của anh cả. “Em có thể quản vợ của mình không, bảo em ấy cách xa vợ của anh một chút?” “……” Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Tống Vãn Huỳnh, Văn Nghiên ┃ Vai phụ: Minh Vi, Văn Việt Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 127

Chương 127: Tặng em một món quà nhỏ (1)

Về đến nhà đã là mười giờ rưỡi tối nhưng nhà họ Văn vẫn sáng đèn rực rỡ.

Văn lão tiên sinh và Văn Việt đang chơi cờ trong phòng khách.

Gần đây bệnh cũ của Văn lão tiên sinh tái phát — đó là chứng bệnh ông mắc từ hồi còn trẻ, cứ trời trở lạnh là chân lại đau đến mức không xuống giường được. Dạo gần đây bệnh mới đỡ hơn một chút.

Quân cờ đen trắng tranh đấu trên bàn cờ, hai người đánh ngày càng chậm lại.

Văn lão tiên sinh trấn tĩnh điềm đạm vững vàng ứng phó, nặng nề đặt một quân cờ xuống góc bàn:
“Bữa tiệc từ thiện lần này sao con không đi?”

Văn Việt khẽ cười, lập tức đặt một quân đen bên cạnh quân trắng của ông:
“Văn Nghiên và Vãn Huỳnh đã đi rồi, Minh Vi cũng đi, con đi hay không cũng đâu còn quan trọng? Huống chi bộ dạng con thế này, có đi cũng chẳng bằng không đi.”

Văn lão tiên sinh nhíu mày, không muốn nghe những lời tự ti của Văn Việt, nghiêm giọng trách mắng:
“Từ nhỏ ông đã dạy con, con người sống không chỉ dựa vào đôi chân. Con cũng chưa bao giờ là kẻ yếu đuối, đã ngồi xe lăn ba năm rồi, vậy vẫn chưa đủ sao?”

“Ông không thấy hiện tại cũng khá tốt sao? Trước đây mẹ thường nói nhà mình vắng lặng quá, thiếu hơi người. Giờ con ở nhà cùng ông và mẹ, còn công ty thì đã có Văn Nghiên lo, ông cứ yên tâm mà dưỡng bệnh.”

Văn lão tiên sinh trầm giọng hỏi:
“Gần đây con có để ý đến tình hình công ty không?”

“Có Văn Nghiên ở đó, con rất yên tâm.”

“Yên tâm?” Văn lão tiên sinh hừ lạnh. “Con thì yên tâm thật. Báo cáo tài chính nửa đầu năm nay ông mới xem mấy hôm trước, con cũng nên nhìn qua một chút.”

“Con xem rồi. Con thấy không có vấn đề gì cả. Trong lúc có mấy dự án lớn đang triển khai mà báo cáo vẫn đẹp thế, ông nên khen ngợi thằng bé mới đúng.”

Văn lão tiên sinh thở dài:
“Nó phụ trách mấy dự án đó, quá mạo hiểm.”

“Ông đã vất vả gầy dựng cơ nghiệp này thì Văn Nghiên cũng đang dốc toàn lực bảo vệ nó. Chỉ là cách làm của chúng con không giống nhau. Thằng bé ngày ngày đi sớm về muộn cũng chỉ vì muốn giữ gìn sản nghiệp ông để lại. Nếu không phải nhờ em ấy, Văn thị bây giờ đã ra sao ông còn rõ hơn cả con. Đã là người một nhà cần gì phải nói những lời phủi tay như vậy. Ông nên tin tưởng và ủng hộ thằng bé chứ không phải nghi ngờ.”

Văn lão tiên sinh im lặng.

“Ông à, đã giao toàn quyền rồi thì nên để em ấy toàn quyền hành động. Con biết Văn thị là tâm huyết cả đời của ông, ông không muốn thấy nó suy tàn. Nhưng thời thế đã khác rồi, thế hệ trẻ tụi con suy nghĩ và cách làm việc cũng không giống trước. Theo con thấy, mấy dự án mà Văn Nghiên đang làm rất có triển vọng, hướng đi cũng đúng. Nếu là con, có lẽ con cũng sẽ làm vậy.”

“Con cũng sẽ làm vậy?” Văn lão tiên sinh lắc đầu cười, “Con là do chính tay ông dạy dỗ, con làm việc thế nào ông còn không rõ sao?”

“Suy cho cùng, ông không hài lòng với Văn Nghiên là vì không hài lòng với cách làm của em ấy. Ông còn nhớ không? Hồi nhỏ ông thương thằng bé nhất, năm lớp 11 con lén dẫn em ấy ra ngoài chơi qua đêm không về, hôm sau ông phạt con quỳ lâu như vậy. Vậy mà em ấy chỉ cần khóc một chút là ông tha luôn. Giờ thì lại quá khắt khe với thằng bé làm gì?”

Quân cờ đặt xuống sau một hồi lưỡng lự, Văn lão tiên sinh hơi mất tập trung, sau khi đi xong thì nhìn Văn Việt:
“Ông nghiêm khắc với thằng bé còn chưa bằng một phần của con.”

“Vậy là ông cũng thừa nhận mình nghiêm khắc với em ấy rồi phải không?”

“…”

Văn Việt hạ một quân đen:
“Ông nội, ông thua rồi.”

Văn lão tiên sinh sững người khi nghe vậy, nhìn lại bàn cờ mới nhận ra mình đã thua. Ông ngẩn người buông quân cờ trong tay, sắc mặt nặng nề:
“Không tồi, hậu sinh khả úy.”

“Con chỉ mới thắng ông một ván cờ mà ông đã khen con. Vậy mà Văn Nghiên làm tốt như thế sao chẳng thấy ông khen lấy một câu?”

Văn lão tiên sinh lạnh nhạt liếc nhìn anh:
“Được rồi, dọn cờ đi.”

Văn Việt không nói thêm, ngoan ngoãn thu hết quân cờ trắng đen vào hộp.

Chưa kịp thu xong thì bên ngoài đã vang lên tiếng nói chuyện.

Tống Vãn Huỳnh lải nhải kể chuyện với Minh Vi suốt cả đường về miệng không ngừng nghỉ. Vừa bước vào nhà thấy Văn lão tiên sinh đang ngồi ở phòng khách cô liền ngạc nhiên hỏi:
“Ông ơi, chân ông đỡ rồi ạ? Có thể xuống giường được rồi sao?”