Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.2/10 từ 16 lượt Tác giả: Công Tử Văn Tranh Tran / Editor: Đảo PPP Beta: Đảo PPP Thể loại: Xuyên sách, Hiện đại, Hào môn thế gia, Công sở, Cưới trước yêu sau, HE, Hài hước, Sủng Ngọt, Sạch, Xuyên không, Showbiz, Ấm áp, Góc nhìn nữ chính, Nữ phụ, Nghiệp giới tinh anh, Chậm nhiệt Độ dài: 202 Giới thiệu: Làm một vai ác trà xanh vượt tiêu chuẩn trong tiểu thuyết, Tống Vãn Huỳnh mọi lúc mọi nơi đều muốn khó xử hãm hại nữ chính. Không những hủy sự nghiệp của nữ chính mà còn suýt hại chết đứa con đầu lòng của cô cùng nam chính, để rồi cuối cùng rơi vào kết cục bị bắt bỏ tù. Đột nhiên xuyên qua, cô trở thành tiểu trà xanh Tống Vãn Huỳnh mà mỗi người đều muốn đánh chửi kia. Mà người chồng trên danh nghĩa của cô – Văn Nghiên, chính là đại vai ác của truyện, vì muốn đoạt gia sản của Văn gia mà liên tiếp hãm hại anh trai ruột, thậm chí còn có ý định giết người. Nhớ tới kết cục ở tù mọt gông của mình trong tiểu thuyết, Tống Vãn Huỳnh quyết tâm phải ôm chặt cái đùi to nhất kia. “Thật hâm mộ anh cả có thể cưới được một người tốt như chị làm vợ, nếu em có thể cưới được chị, nhất định sẽ chăm sóc bảo vệ chị thật tốt, không để chị chịu một chút ủy khuất nào.” “Chị thấy tâm trạng em không tốt lắm cho nên tới ở cùng em, anh cả anh sẽ không tức giận chứ?” “Chị đừng nóng giận, đều là em sai, anh cả chỉ là nói em hai câu mà thôi, em không ủy khuất, một chút cũng không ủy khuất T^T” “Chị, ôm một cái [ đáng thương ]” — Thời gian gần đây Văn Nghiên phát hiện người vợ trên danh nghĩa của mình đã thay đổi. Ngày trước đối với anh liếc mắt đưa tình giả vờ tình thâm ý trọng, hiện tại đến giả vờ cũng không muốn nữa. Tống Vãn Huỳnh: “Tôi biết anh không thích tôi, tôi cũng mặc kệ anh ở bên ngoài làm gì, tôi chỉ muốn một điều, anh có thể không trở về nhà, nhưng không thể đột nhiên về nhà.” Cho đến một ngày, anh đột nhiên nảy ra ý định về nhà vào đêm khuya. Ngoài cửa phòng, anh nghe được Tống Vãn Huỳnh ủy khuất lên án. “Chị, chị cũng biết Văn Nghiên anh ấy ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ, lả lơi ong bướm, cả ngày không về nhà, em biết anh ấy không yêu em nhưng em cũng không có cách nào, dù em làm gì cũng không chiếm được trái tim của anh ấy…… Em thật sự rất đau khổ, chị đêm nay chị có thể đến ở cùng em không?”. Văn Nghiên: “?” Vừa quay đầu lại, đột nhiên không kịp phòng ngừa đối diện với ánh mắt u oán của anh cả. “Em có thể quản vợ của mình không, bảo em ấy cách xa vợ của anh một chút?” “……” Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Tống Vãn Huỳnh, Văn Nghiên ┃ Vai phụ: Minh Vi, Văn Việt Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 23

Chương 23: Nếu em là đàn ông thì tốt rồi, em nhất định sẽ cưới chị (1)

Đêm đó, Tống Vãn Huỳnh gõ cửa phòng Minh Vi mang theo một loạt sản phẩm làm đẹp bao gồm cả mặt nạ dưỡng da.

Để tránh gặp Văn Việt, cô cố ý chọn thời điểm tám giờ.

Khi Minh Vi mở cửa, cô vừa rửa mặt xong và đang chuẩn bị nghỉ ngơi.

Tống Vãn Huỳnh thoạt nhìn mới vừa tắm rửa xong, biết rõ còn cố hỏi, “Chào buổi tối chị. Anh cả có ở đây không?”

“Anh ấy đang ở phòng phục hồi chức năng ở tầng một, cô tìm anh ấy có việc?”

“Em không tìm anh ấy, em tìm chị.”

“Có việc?”

Tống Vãn Huỳnh cười tủm tỉm chỉ cho cô xem đống đồ trong ngực mình.

“Đây là cái gì?”

“Đây là mặt nạ dưỡng da, dụng cụ làm đẹp, đây là kem tẩy lông, đây là thiết bị trẻ hóa da, còn những thứ khác nữa… Chị ơi, chị cho em vào trước, em sẽ giới thiệu chi tiết cho chị."

Lông mày của Minh Vi vô thức nhíu lại khi cô tìm kiếm và giới thiệu mọi thứ.

“Cô mang những thứ đó tới đây làm gì?”

“Đương nhiên là dùng a, chị, hôm nay chị bận rộn cả ngày rồi, không làm đẹp chăm sóc da một chút sao?”

“Tôi còn nhiều việc khác phải làm, không có thời gian làm đẹp, tự cô làm đi.” Minh Vi duỗi tay đóng cửa lại.

Tống Vãn Huỳnh vội vàng bước lên chắn trước cửa, “Chị! Chị có thể cho em vào trước được không… Thực ra, ngoài chuyện làm đẹp ra, em còn có chuyện rất quan trọng muốn nói với chị."

“Chuyện quan trọng?”

“Cho em vào trước đã."

Ánh mắt Minh Vi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn trong trẻo của cô, suy nghĩ một lát rồi mở cửa: "Vào đi."

Sắc mặt Tống Vãn Huỳnh lập tức thay đổi, so với lật sách còn nhanh hơn.

Cô đem tất cả sản phẩm làm đẹp bày lên bàn, “Chị, em nói cho chị biết, tuy da em trông rất tốt không có khuyết điểm gì, nhưng trưa nay em đã ăn một phần lớn thịt bò cay do dì Trần làm, nếu không chăm sóc da cẩn thận thì ngày mai nhất định sẽ lên mụn."

Tống Vãn Huỳnh đột nhiên tiến sát vào mặt Minh Vi cẩn thận quan sát, “Chị, đó là gì vậy?"

Cô nhìn mí mắt của Minh Vi, “Mấy ngày nay chắc chị thức khuya đúng không, dưới mắt có quầng thâm. May mà có em ở đây, nếu không ngày mai chị trang điểm cũng không che được quầng thâm đâu."

“Chị ơi, da chị đẹp quá, không tì vết, lỗ chân lông cũng không thấy. Mắt chị cũng đẹp nữa, mắt hai mí, không có chút thịt thừa nữa, còn cái mũi này giống như khuôn mẫu phẫu thuật thẩm mỹ vậy. Nếu em là đàn ông thì tốt rồi, em nhất định sẽ cưới chị làm vợ."

“Anh cả thật may mắn. Anh ấy hẳn phải rất hạnh phúc khi cưới được chị!"

Hai người đứng quá gần khiến Minh Vi trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, trong nháy mắt khuôn mặt của Tống Vãn Huỳnh đã ở trước mặt cô, với thị lực 5.0, cô có thể nhìn rõ từng sợi lông tơ trên khuôn mặt Tống Vãn Huỳnh.

Mặc dù cả hai đều là phụ nữ, nhưng dù là bạn thân thì Minh Vi cũng chưa bao giờ có sự tiếp xúc thân mật như vậy, cô mất tự nhiên mà rũ xuống mí mắt dời đi tầm mắt, nhưng sau khi chuyển xuống, ánh mắt cô lại dừng lại trước ngực Tống Vãn Huỳnh.

“……” Cô ngồi xuống kéo dài khoảng cách giữa hai người, “Không phải có chuyện quan trọng cần nói sao? Nói chính sự.”

“Đừng nhúc nhích! Cánh mũi của chị hơi đỏ. Trước tiên để em đắp mặt nạ cho chị, sau đó chúng ta có thể vừa đắp mặt nạ vừa nói chính sự” Tống Vãn Huỳnh thuần thục mà xé mở mặt nạ rồi dán từng chút một lên mặt Minh Vi.

Minh Vi muốn đẩy tay Tống Vãn Huỳnh ra: "Tôi tự làm."

“Đừng, chị nhìn không tới, em dán cho chị sẽ nhanh hơn…… xong rồi”

“Cảm ơn.”

“Chúng ta là người một nhà, không cần cảm ơn.” Sau đó cô quay người lại, xé một miếng mặt nạ đắp lên mặt, ngửa đầu ra sau vuốt từng chút một: "Chị ơi, hôm nay chị ra ngoài bàn công việc à? Gần đây có tiếp xúc với chương trình tạp kỹ mới nào không?"

“Sao cô biết được?”

“Sáng nay mẹ kể với em chuyện này, có phải vậy không?"

“Ừm.”

Tống Vãn Huỳnh tỏ vẻ hứng thú hỏi, “Chương trình tạp kỹ gì vậy, chị có thể kể cho em nghe không?"

“Sao tự nhiên cô lại hứng thú với chương trình tạp kỹ?"

“Tò mò thôi.”