Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.2/10 từ 16 lượt Tác giả: Công Tử Văn Tranh Tran / Editor: Đảo PPP Beta: Đảo PPP Thể loại: Xuyên sách, Hiện đại, Hào môn thế gia, Công sở, Cưới trước yêu sau, HE, Hài hước, Sủng Ngọt, Sạch, Xuyên không, Showbiz, Ấm áp, Góc nhìn nữ chính, Nữ phụ, Nghiệp giới tinh anh, Chậm nhiệt Độ dài: 202 Giới thiệu: Làm một vai ác trà xanh vượt tiêu chuẩn trong tiểu thuyết, Tống Vãn Huỳnh mọi lúc mọi nơi đều muốn khó xử hãm hại nữ chính. Không những hủy sự nghiệp của nữ chính mà còn suýt hại chết đứa con đầu lòng của cô cùng nam chính, để rồi cuối cùng rơi vào kết cục bị bắt bỏ tù. Đột nhiên xuyên qua, cô trở thành tiểu trà xanh Tống Vãn Huỳnh mà mỗi người đều muốn đánh chửi kia. Mà người chồng trên danh nghĩa của cô – Văn Nghiên, chính là đại vai ác của truyện, vì muốn đoạt gia sản của Văn gia mà liên tiếp hãm hại anh trai ruột, thậm chí còn có ý định giết người. Nhớ tới kết cục ở tù mọt gông của mình trong tiểu thuyết, Tống Vãn Huỳnh quyết tâm phải ôm chặt cái đùi to nhất kia. “Thật hâm mộ anh cả có thể cưới được một người tốt như chị làm vợ, nếu em có thể cưới được chị, nhất định sẽ chăm sóc bảo vệ chị thật tốt, không để chị chịu một chút ủy khuất nào.” “Chị thấy tâm trạng em không tốt lắm cho nên tới ở cùng em, anh cả anh sẽ không tức giận chứ?” “Chị đừng nóng giận, đều là em sai, anh cả chỉ là nói em hai câu mà thôi, em không ủy khuất, một chút cũng không ủy khuất T^T” “Chị, ôm một cái [ đáng thương ]” — Thời gian gần đây Văn Nghiên phát hiện người vợ trên danh nghĩa của mình đã thay đổi. Ngày trước đối với anh liếc mắt đưa tình giả vờ tình thâm ý trọng, hiện tại đến giả vờ cũng không muốn nữa. Tống Vãn Huỳnh: “Tôi biết anh không thích tôi, tôi cũng mặc kệ anh ở bên ngoài làm gì, tôi chỉ muốn một điều, anh có thể không trở về nhà, nhưng không thể đột nhiên về nhà.” Cho đến một ngày, anh đột nhiên nảy ra ý định về nhà vào đêm khuya. Ngoài cửa phòng, anh nghe được Tống Vãn Huỳnh ủy khuất lên án. “Chị, chị cũng biết Văn Nghiên anh ấy ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ, lả lơi ong bướm, cả ngày không về nhà, em biết anh ấy không yêu em nhưng em cũng không có cách nào, dù em làm gì cũng không chiếm được trái tim của anh ấy…… Em thật sự rất đau khổ, chị đêm nay chị có thể đến ở cùng em không?”. Văn Nghiên: “?” Vừa quay đầu lại, đột nhiên không kịp phòng ngừa đối diện với ánh mắt u oán của anh cả. “Em có thể quản vợ của mình không, bảo em ấy cách xa vợ của anh một chút?” “……” Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Tống Vãn Huỳnh, Văn Nghiên ┃ Vai phụ: Minh Vi, Văn Việt Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 160

Chương 160: Em nuôi anh (1)

Không cần sự đồng ý của Văn Nghiên.

Tống Vãn Huỳnh hôn nhẹ lên khóe môi anh, chỉ chạm một cái rồi tách ra.

Chỉ cần một nụ hôn như vậy, cô đã thấy đủ rồi.

Cô cầm viên ngọc trai màu hồng trong tay, nhìn ánh sáng chiếu vào từ ngoài cửa sổ, ánh sáng lấp lánh phản chiếu từ viên ngọc khiến cô không thể rời mắt khỏi nó.

"Vãn Huỳnh."

Cô quay đầu lại, khuôn mặt Văn Nghiên hiện lên gần trước mắt, theo phản xạ cô ngả người ra sau nhưng ngay lập tức một bàn tay ấm áp đặt sau gáy cô giữ chặt, anh gấp gáp hôn lấy hơi thở từ khóe môi cô.

Nụ hôn đột ngột này còn bất ngờ hơn cả cơn bão.

Tiếng kêu của Tống Vãn Huỳnh bị chặn lại trong cổ họng, cô vô thức đưa tay ra nhưng bàn tay Văn Nghiên đã giữ chặt tay cô ép xuống cạnh giường.

Áp lực từ lòng bàn tay nhắc nhở cô tập trung vào những gì đang diễn ra.

Tim cô đập mạnh, tâm trí trống rỗng, cơ thể bị khóa chặt khiến cô chỉ có thể bị động tiếp nhận nụ hôn cuồng nhiệt và mãnh liệt ấy.

Viên ngọc trai màu hồng trong tay cũng không biết đã rơi vào góc nào.

Tống Vãn Huỳnh tỉnh lại từ giấc ngủ trưa đã là buổi chiều, ánh nắng ấm áp của buổi sáng đã biến mất, nhường chỗ cho ánh sáng vàng mờ của hoàng hôn khi mặt trời từ từ lặn xuống chân trời.

Cô nhìn thấy viên ngọc trai màu hồng rơi ra từ tay mình nằm ở một góc giường. Đôi mắt sáng của cô bất giác nheo lại thành hình trăng lưỡi liềm.

Cô nhặt viên ngọc lên bỏ vào chiếc vỏ sò màu hồng mà Văn Nghiên đã nhặt cho cô.

Âm thanh gõ phím từ phòng khách vang lên.

Tống Vãn Huỳnh đứng dậy, bước ra khỏi phòng và thấy Văn Nghiên ngồi trên ghế sofa đang nghiêm túc gõ bàn phím máy tính.

Cô lười biếng tựa vào cửa, im lặng quan sát anh một lát rồi tò mò hỏi: "Anh tìm được máy tính này ở đâu vậy?"

Văn Nghiên ngẩng đầu lên nhìn cô, "Tỉnh rồi à? Có đồ ăn trên bàn, ăn đi kẻo nguội."

"Anh còn chưa trả lời em."

"Mượn nhân viên của khách sạn."

"Mượn?" Tống Vãn Huỳnh ngạc nhiên, "Công việc à?"

"Không phải công việc," Văn Nghiên gõ xong chữ cuối cùng, "Là đơn xin từ chức."

Tống Vãn Huỳnh sững sờ, cơ thể tựa vào khung cửa lập tức thẳng dậy, "Cái gì? Đơn xin từ chức? Anh định từ chức à?"

"Ừ."

Tin tức Văn Nghiên xin từ chức khiến Tống Vãn Huỳnh cảm thấy chóng mặt.

Về cuộc tranh đấu giữa Văn Nghiên và Văn Việt, cô đã tưởng tượng ra nhiều kịch bản khác nhau, tồi tệ nhất là Văn Việt lên thay, Văn Nghiên thất bại.

Kết cục này cô có thể hiểu và chấp nhận, dù sao thì Văn Việt cũng là người có "vầng hào quang" của nam chính còn Văn Nghiên, một kẻ phản diện thì đâu có may mắn gì khi đấu với anh ta.

Trong tiểu thuyết Văn Nghiên và Văn Việt đấu đi đấu lại, liệu anh thực sự kém Văn Việt về năng lực không?

Chưa hẳn.

Văn Nghiên chỉ thiếu một chút may mắn, chỉ một chút thôi, vì vậy mới thất bại liên tục.

Cô cũng đã tưởng tượng qua kết cục Văn Nghiên tự xin từ chức, nhưng chỉ nghĩ một chút rồi ngay lập tức xóa bỏ khả năng này.

Cô không nghĩ rằng có ngày Văn Nghiên sẽ tự bỏ cuộc, từ bỏ cái mà anh đã cố gắng suốt bao lâu.

"Anh thật sự từ chức à?" Tống Vãn Huỳnh ngồi xuống bên cạnh Văn Nghiên, nhìn vào màn hình máy tính.

Đó là một thông báo từ chức.

"Ừ."

Tống Vãn Huỳnh vẫn không thể tin được Văn Nghiên sẽ dứt khoát như vậy, "Nhưng, Văn Nghiên, Văn thị là tâm huyết của anh, anh đã cống hiến bao nhiêu cho Văn thị, anh thậm chí còn phải cưới em…"

Văn Nghiên ngắt lời cô, "Không phải vậy."

"Cái gì?"

Văn Nghiên im lặng một lúc, nhìn thẳng vào mắt cô, "Anh rất vui khi có thể cưới được em, anh xin lỗi vì những lời nói trước kia của mình, em có thể tha lỗi cho anh không?"

Tống Vãn Huỳnh hơi ngây ra, tránh ánh mắt Văn Nghiên, lẩm bẩm không tự nhiên, "Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh."

"Đây chính là chuyện nghiêm túc."

"…Được rồi, em tha lỗi cho anh, vậy giờ anh có thể nói lý do từ chức không?"

Văn Nghiên suy nghĩ rất lâu, trong đầu anh thoáng qua nhiều lý do hợp lý và không thể chối cãi nhưng cuối cùng, tất cả lý do đều hóa thành ba chữ: "Anh mệt rồi."

"Văn Nghiên…"

Trong trí nhớ của Tống Vãn Huỳnh, đây có lẽ là lần đầu tiên Văn Nghiên nói mình mệt mỏi trước mặt cô.

"Vì anh mệt rồi nên mới từ chức, lý do này có đủ thuyết phục không?" Văn Nghiên nhìn vào đơn xin từ chức, khẽ thở dài.

Dù là công việc hay cuộc sống, anh đều cảm thấy mệt mỏi đến tận cùng.

Anh không muốn tiếp tục gánh vác Văn thị nữa, cũng không muốn tiếp tục tìm kiếm sự khẳng định nào nữa.

Có lúc nghĩ lại, anh cảm thấy mọi thứ thật vô lý, rất nhiều lần anh cảm thấy nỗ lực của mình đã đến giới hạn nhưng vẫn không thể làm tốt được việc gì, không nhận được một cái gật đầu công nhận nào.

Trước đây anh tưởng ông nội coi trọng Văn Việt vì anh ấy xuất sắc nên anh luôn nỗ lực vươn lên, cố gắng trở nên giỏi hơn Văn Việt, anh tưởng như vậy sẽ nhận được sự công nhận của ông nội.

Nhưng giờ anh mới nhận ra, có lẽ ông nội chỉ có thành kiến với anh mà thôi.

Dù có cố gắng thế nào cũng không thể có được điều mình muốn, vậy thì tại sao phải tiếp tục làm cái việc vô ích này?

Hơn nữa, bây giờ bên cạnh anh đã có người tin tưởng anh.

Sự công nhận của người khác dường như không còn quan trọng nữa.

Nhìn vào ánh mắt dần trở nên trầm lắng của Văn Nghiên, Tống Vãn Huỳnh lấy lại tinh thần cười nói: “Không sao, mệt thì nghỉ, Văn thị không phải trách nhiệm của anh, anh không cần phải cảm thấy mình mang một gánh nặng gì cả, không có gì quan trọng hơn là anh vui vẻ.”