Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.2/10 từ 16 lượt Tác giả: Công Tử Văn Tranh Tran / Editor: Đảo PPP Beta: Đảo PPP Thể loại: Xuyên sách, Hiện đại, Hào môn thế gia, Công sở, Cưới trước yêu sau, HE, Hài hước, Sủng Ngọt, Sạch, Xuyên không, Showbiz, Ấm áp, Góc nhìn nữ chính, Nữ phụ, Nghiệp giới tinh anh, Chậm nhiệt Độ dài: 202 Giới thiệu: Làm một vai ác trà xanh vượt tiêu chuẩn trong tiểu thuyết, Tống Vãn Huỳnh mọi lúc mọi nơi đều muốn khó xử hãm hại nữ chính. Không những hủy sự nghiệp của nữ chính mà còn suýt hại chết đứa con đầu lòng của cô cùng nam chính, để rồi cuối cùng rơi vào kết cục bị bắt bỏ tù. Đột nhiên xuyên qua, cô trở thành tiểu trà xanh Tống Vãn Huỳnh mà mỗi người đều muốn đánh chửi kia. Mà người chồng trên danh nghĩa của cô – Văn Nghiên, chính là đại vai ác của truyện, vì muốn đoạt gia sản của Văn gia mà liên tiếp hãm hại anh trai ruột, thậm chí còn có ý định giết người. Nhớ tới kết cục ở tù mọt gông của mình trong tiểu thuyết, Tống Vãn Huỳnh quyết tâm phải ôm chặt cái đùi to nhất kia. “Thật hâm mộ anh cả có thể cưới được một người tốt như chị làm vợ, nếu em có thể cưới được chị, nhất định sẽ chăm sóc bảo vệ chị thật tốt, không để chị chịu một chút ủy khuất nào.” “Chị thấy tâm trạng em không tốt lắm cho nên tới ở cùng em, anh cả anh sẽ không tức giận chứ?” “Chị đừng nóng giận, đều là em sai, anh cả chỉ là nói em hai câu mà thôi, em không ủy khuất, một chút cũng không ủy khuất T^T” “Chị, ôm một cái [ đáng thương ]” — Thời gian gần đây Văn Nghiên phát hiện người vợ trên danh nghĩa của mình đã thay đổi. Ngày trước đối với anh liếc mắt đưa tình giả vờ tình thâm ý trọng, hiện tại đến giả vờ cũng không muốn nữa. Tống Vãn Huỳnh: “Tôi biết anh không thích tôi, tôi cũng mặc kệ anh ở bên ngoài làm gì, tôi chỉ muốn một điều, anh có thể không trở về nhà, nhưng không thể đột nhiên về nhà.” Cho đến một ngày, anh đột nhiên nảy ra ý định về nhà vào đêm khuya. Ngoài cửa phòng, anh nghe được Tống Vãn Huỳnh ủy khuất lên án. “Chị, chị cũng biết Văn Nghiên anh ấy ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ, lả lơi ong bướm, cả ngày không về nhà, em biết anh ấy không yêu em nhưng em cũng không có cách nào, dù em làm gì cũng không chiếm được trái tim của anh ấy…… Em thật sự rất đau khổ, chị đêm nay chị có thể đến ở cùng em không?”. Văn Nghiên: “?” Vừa quay đầu lại, đột nhiên không kịp phòng ngừa đối diện với ánh mắt u oán của anh cả. “Em có thể quản vợ của mình không, bảo em ấy cách xa vợ của anh một chút?” “……” Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Tống Vãn Huỳnh, Văn Nghiên ┃ Vai phụ: Minh Vi, Văn Việt Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 67

Chương 67: Kết thúc ghi hình (1)

Chương trình ghi hình đã đi đến hồi kết.

Vào ngày cuối cùng, Tô Cẩm lần lượt tìm đến các khách mời của chương trình để phỏng vấn riêng. Nội dung phỏng vấn không có nhiều khác biệt, chủ yếu xoay quanh cảm nhận về chương trình, những gì nhận được từ chuyến đi này, khách mời nào gây ấn tượng tốt nhất hay suy nghĩ về những sự cố không vui xảy ra trong hành trình.

“Cảm nhận à?” Tống Vãn Huỳnh suy nghĩ một chút rồi đáp: “Thật ra tôi rất thích chương trình này. Kể từ khi tốt nghiệp đại học, tôi đã lâu lắm rồi không có cơ hội được chơi đùa náo nhiệt cùng nhiều người như vậy. Chuyến đi lần này thực sự rất vui.”

“Nếu phải nói ai trong các khách mời khiến tôi có thiện cảm nhất, chắc chắn là chị Minh Vi. Suốt thời gian qua, chị ấy luôn chăm sóc chúng tôi, từ việc lên kế hoạch chuyến đi, đặt vé, gọi xe, lo liệu từng việc nhỏ nhặt. Chị ấy làm mọi thứ rất chu đáo.”

“Chuyện không vui trong chuyến đi cũng có không ít. Dù sao thì ai cũng có cá tính riêng, ngay cả khi đi du lịch với những người thân thiết nhất cũng sẽ có va chạm, huống hồ ban đầu chúng tôi còn là những người xa lạ. Nhưng nghĩ lại, những va chạm đó cũng chẳng có gì to tát, chuyện đã qua thì cứ để nó qua, không đáng nhắc lại.”

Sau khi trả lời xong, Tô Cẩm liếc nhìn câu hỏi được ghi trong sổ tay: “Trong chuyến đi này, cô và Lý Đô Mật có không ít mâu thuẫn. Cô có suy nghĩ gì về cô ấy?”

Tống Vãn Huỳnh nhìn Tô Cẩm. Hỏi cô về Lý Đô Mật ngay trước ống kính?

Muốn đào hố cho cô nhảy vào à?

Cô có nên giả vờ nói mấy lời dễ nghe trước máy quay không nhỉ?

Không được.

Trong chương trình cô đã đối đầu với Lý Đô Mật đến mức đó, bây giờ lại khen ngợi cô ta thì không chỉ cô nói không nổi mà đến khi chương trình phát sóng, người bị mắng chắc chắn là cô.

Nghĩ một lúc, cô nói: “Tôi không biết Lý Đô Mật lớn lên trong môi trường thế nào nhưng tôi nghĩ tính cách quá mức ích kỷ của cô ấy không thể tách rời khỏi hoàn cảnh trưởng thành. Cô ấy cho rằng mọi chuyện và mọi người đều phải thuận theo ý mình nhưng đáng tiếc là tôi không có thói quen chiều chuộng cô ấy.”

Tô Cẩm gật đầu: “Tôi cũng nhìn ra điều đó.”

“Thật ra tôi trước đây cũng rất giống Lý Đô Mật. Có lẽ vì từ nhỏ sống quá sung sướng, mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió nên dần hình thành tính cách ích kỷ. Đôi khi tôi còn cho rằng cái gì người khác có thì tôi cũng phải có, cái gì tôi không có thì người khác cũng không được phép có. Chính vì tính tình kiêu căng ngang ngược mà tôi đã phạm phải nhiều sai lầm. Sau này tôi mới dần nhận ra bản thân đã sai đến mức nào. Cuộc đời chính là một quá trình tu dưỡng, đến một ngày nào đó quay đầu nhìn lại tôi mới thực sự hiểu ra. Hy vọng bây giờ vẫn chưa quá muộn để tôi bù đắp những sai lầm mình đã gây ra.”

Tô Cẩm gập sổ lại: “Cảm ơn cô đã tham gia phỏng vấn hôm nay, vất vả rồi.”

“Không vất vả, đây là điều nên làm.”

Buổi phỏng vấn cuối cùng là nội dung được phát trong bản chỉnh sửa chính thức, không được phát sóng trực tiếp.

Rời khỏi phòng phỏng vấn, Tống Vãn Huỳnh lên tầng bốn nơi có sân thượng. Bóng hoàng hôn đã buông xuống, lúc này Minh Vi và mọi người đang trang trí sân thượng bằng những dây đèn màu. Thấy cô đến, họ vui vẻ gọi:

“Vãn Huỳnh, lại đây giúp bật đèn đi!”

Cô đáp một tiếng rồi lần lượt bật những dây đèn đã được treo quanh sân thượng.

Từng ánh đèn ấm áp lần lượt sáng lên, chỉ trong chốc lát cả sân thượng tối đen đã bừng sáng tràn đầy không khí ấm cúng.

“Rượu tới rồi!”

Trương Chi Ngang và Hứa Bạc Chu đứng ở cửa sân thượng, mỗi người cầm một chai rượu vang trong tay.

"Mai phải về nước rồi, hôm nay kiềm chế chút, uống ít thôi, đừng như lần trước say khướt nữa."

Tống Vãn Huỳnh thấy cậu ta hứng thú như vậy nhưng lại lo lắng cho vết thương trên tay liền hỏi:

"Vết thương của cậu đã lành chưa mà đã uống rượu? Đừng để bị nhiễm trùng, phiền phức lắm đấy."

Trương Chi Ngang chẳng mấy để tâm, đặt chai rượu lên bàn:

"Yên tâm, vết thương nhỏ thôi sắp lành rồi, uống chút không sao đâu, tôi tự biết chừng mực. Mà mấy dây đèn này ở đâu ra vậy?"

"Carl mang đến, ông ấy còn cả một thùng to nữa kìa."

"Không tệ, đẹp đấy."

Mọi người cùng ngồi xuống bàn, mở một chai rượu vang mỗi người rót một ly nhỏ, dựa vào ghế tận hưởng sự thư thái của buổi tối.

Càng gần đến lúc chia tay, mọi người lại càng chẳng biết nói gì.

Tống Vãn Huỳnh ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, chợt nhớ lại hôm trời mưa họ cũng ngồi ăn uống trò chuyện trên sân thượng như thế này. Bầu trời đêm hôm ấy cũng đẹp như đêm nay, đẹp đến mức khiến cô có cảm giác như thời gian lẫn lộn, dường như hôm nay vẫn là đêm đó.

Nhậm Khả cảm thán:

"Thời gian trôi nhanh thật, chớp mắt cái là chín ngày đã trôi qua rồi. Sau khi về nước không biết còn có cơ hội gặp lại nhau không."

"Sao lại không chứ?" Trương Chi Ngang chỉ vào chiếc điện thoại trên bàn. "Còn có WeChat mà."

Nhậm Khả mỉm cười không nói gì thêm.

Cảm thán là một chuyện nhưng thực tế lại là chuyện khác. Dù có lưu luyến đến đâu thì suy cho cùng họ cũng chỉ có chín ngày đồng hành cùng nhau mà thôi. Nói thẳng ra, họ chẳng qua cũng chỉ là những đồng nghiệp tạm thời làm chung trong chín ngày. Giữa những người trưởng thành thì đâu có nhiều tình cảm sâu đậm đến vậy.

Trái ngược với sự bi quan của Nhậm Khả, Tống Di lại rất lạc quan:

"Được đấy! Sau này nếu có thời gian chúng ta có thể hẹn nhau đi chơi. Chị Nhậm Khả, chị làm việc ở thành phố nào?"

"Ở Tân Hải."

"Tôi cũng ở Tân Hải! Trùng hợp ghê! Vậy sau này chúng ta có thể thường xuyên hẹn nhau đi ăn rồi." Tống Di quay sang nhìn Tống Vãn Huỳnh. "Còn cô thì sao Vãn Huỳnh?"

Tống Vãn Huỳnh lắc đầu: "Tôi không ở Tân Hải."

"Vậy thì tiếc quá."

Tống Vãn Huỳnh khoác tay Minh Vi, cười nói:

"Nhưng tôi sống rất gần chị Minh Vi, sau này có thể hẹn chị ấy đi chơi."

Lý Đô Mật lẩm bẩm: "Chị Minh Vi bận rộn như vậy, làm gì có thời gian."

Tống Vãn Huỳnh liếc nhìn Minh Vi, cố ý hỏi:

"Chị, sau này em có thể hẹn chị đi chơi không?"

Minh Vi bất đắc dĩ cười: "Được chứ."

Tống Vãn Huỳnh lập tức quay sang nhìn Lý Đô Mật nở một nụ cười mang ý khoe khoang. Khi quay đầu lại, cô bắt gặp Trương Chi Ngang đang ngửa cổ uống cạn ly rượu vang, vội vàng giật lấy ly của cậu ta.

"Này, bớt uống lại đi! Vết thương trên tay cậu chưa lành hẳn đâu, quên lời bác sĩ dặn rồi à?"

"Được rồi, không uống nữa." Trương Chi Ngang mỉm cười, im lặng một lúc rồi nói:

"Chuyện trước đây… xin lỗi. Tôi không biết chị…"

Tống Vãn Huỳnh biết cậu ta muốn nói đến chuyện gì, khẽ đáp:

"Chuyện đó có gì phải xin lỗi chứ? Cậu đâu có làm gì sai. Chúng ta là bạn mà phải không?"