Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.2/10 từ 16 lượt Tác giả: Công Tử Văn Tranh Tran / Editor: Đảo PPP Beta: Đảo PPP Thể loại: Xuyên sách, Hiện đại, Hào môn thế gia, Công sở, Cưới trước yêu sau, HE, Hài hước, Sủng Ngọt, Sạch, Xuyên không, Showbiz, Ấm áp, Góc nhìn nữ chính, Nữ phụ, Nghiệp giới tinh anh, Chậm nhiệt Độ dài: 202 Giới thiệu: Làm một vai ác trà xanh vượt tiêu chuẩn trong tiểu thuyết, Tống Vãn Huỳnh mọi lúc mọi nơi đều muốn khó xử hãm hại nữ chính. Không những hủy sự nghiệp của nữ chính mà còn suýt hại chết đứa con đầu lòng của cô cùng nam chính, để rồi cuối cùng rơi vào kết cục bị bắt bỏ tù. Đột nhiên xuyên qua, cô trở thành tiểu trà xanh Tống Vãn Huỳnh mà mỗi người đều muốn đánh chửi kia. Mà người chồng trên danh nghĩa của cô – Văn Nghiên, chính là đại vai ác của truyện, vì muốn đoạt gia sản của Văn gia mà liên tiếp hãm hại anh trai ruột, thậm chí còn có ý định giết người. Nhớ tới kết cục ở tù mọt gông của mình trong tiểu thuyết, Tống Vãn Huỳnh quyết tâm phải ôm chặt cái đùi to nhất kia. “Thật hâm mộ anh cả có thể cưới được một người tốt như chị làm vợ, nếu em có thể cưới được chị, nhất định sẽ chăm sóc bảo vệ chị thật tốt, không để chị chịu một chút ủy khuất nào.” “Chị thấy tâm trạng em không tốt lắm cho nên tới ở cùng em, anh cả anh sẽ không tức giận chứ?” “Chị đừng nóng giận, đều là em sai, anh cả chỉ là nói em hai câu mà thôi, em không ủy khuất, một chút cũng không ủy khuất T^T” “Chị, ôm một cái [ đáng thương ]” — Thời gian gần đây Văn Nghiên phát hiện người vợ trên danh nghĩa của mình đã thay đổi. Ngày trước đối với anh liếc mắt đưa tình giả vờ tình thâm ý trọng, hiện tại đến giả vờ cũng không muốn nữa. Tống Vãn Huỳnh: “Tôi biết anh không thích tôi, tôi cũng mặc kệ anh ở bên ngoài làm gì, tôi chỉ muốn một điều, anh có thể không trở về nhà, nhưng không thể đột nhiên về nhà.” Cho đến một ngày, anh đột nhiên nảy ra ý định về nhà vào đêm khuya. Ngoài cửa phòng, anh nghe được Tống Vãn Huỳnh ủy khuất lên án. “Chị, chị cũng biết Văn Nghiên anh ấy ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ, lả lơi ong bướm, cả ngày không về nhà, em biết anh ấy không yêu em nhưng em cũng không có cách nào, dù em làm gì cũng không chiếm được trái tim của anh ấy…… Em thật sự rất đau khổ, chị đêm nay chị có thể đến ở cùng em không?”. Văn Nghiên: “?” Vừa quay đầu lại, đột nhiên không kịp phòng ngừa đối diện với ánh mắt u oán của anh cả. “Em có thể quản vợ của mình không, bảo em ấy cách xa vợ của anh một chút?” “……” Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Tống Vãn Huỳnh, Văn Nghiên ┃ Vai phụ: Minh Vi, Văn Việt Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 71

Chương 71: Tại sao Tống Vãn Huỳnh luôn nhìn anh bằng ánh mắt đầy thương hại như vậy? (1)

Đây không phải là lần đầu tiên Tống Vãn Huỳnh đi máy bay nhưng đây là lần đầu tiên cô ngồi máy bay riêng.

Dưới sự hướng dẫn của nhân viên sân bay, Tống Vãn Huỳnh và Minh Vi bước qua cổng VIP lên máy bay.

Chiếc máy bay riêng này có thể chứa tối đa 12 hành khách, nội thất được trang bị sang trọng bậc nhất với ghế da, ghế sofa, thậm chí còn có một nhà bếp rộng rãi và phòng vệ sinh thoải mái.

Khi mà những người bình thường phải trải qua chuyến bay dài mệt mỏi suốt mười mấy giờ thì ngược lại, Văn Nghiên lại có thể tắm ngay trên máy bay!

Thật đúng là bọn tư bản xấu xa.

Tống Vãn Huỳnh ngồi trên ghế quan sát nội thất máy bay, sự xa xỉ và sang trọng khiến cô không khỏi ngạc nhiên.

Nhưng chính vì đây là lần đầu tiên ngồi máy bay riêng, khác với những chuyến bay thông thường có hàng trăm hành khách, trong khoang máy bay chỉ có chưa đến mười người khiến cô cảm thấy hơi lo lắng. Cô ngồi yên lặng trên ghế, hiếm khi không trò chuyện với Minh Vi.

Văn Nghiên lên máy bay, bắt tay với cơ trưởng có kinh nghiệm bay gần hai mươi nghìn giờ, không biết họ đã nói gì mà cơ trưởng bước về phía Tống Vãn Huỳnh.

Cơ trưởng là một người đàn ông ngoại quốc có làn da sáng, mắt xanh và dáng người cao ráo, rất đẹp trai, anh ta cười vui vẻ tự giới thiệu về mình.

Có lẽ vì đôi mắt xanh sâu thẳm của anh ta quá cuốn hút, Tống Vãn Huỳnh hơi ngẩn người, chỉ nghe thấy tên anh ta là James, còn lại cô không chú ý gì thêm.

“Tống Vãn Huỳnh.”

Giọng nói trầm lạnh vang lên, Tống Vãn Huỳnh trở lại với thực tại, theo phản xạ nhìn về phía phát ra âm thanh.

So với đôi mắt sâu thẳm đầy tình cảm của James, đôi mắt của Văn Nghiên lạnh lùng không có một chút cảm xúc, chẳng có chút ấm áp nào.

Tống Vãn Huỳnh chớp mắt, “Làm sao vậy?”

“Đừng cười, trông rất ngớ ngẩn.”

Tống Vãn Huỳnh lập tức làm mặt khó chịu.

Văn Nghiên luôn không đúng lúc như vậy! Lúc cô vui vẻ nhất ở nơi vui vẻ nhất, anh lại cho cô một cú đả kích nặng nề vào tâm hồn.

James cười lớn: "Don't worry, little cutey, I will safely deliver you to your destination." (Đừng lo, cô gái nhỏ, tôi sẽ đưa cô đến đích an toàn)

“OK, thank you.” (Được, cảm ơn anh)

James quay lại buồng lái.

Tống Vãn Huỳnh nhìn về phía Minh Vi, không còn vẻ lo lắng và căng thẳng lúc trước, “Chị Minh Vi, chị thấy không, cơ trưởng đẹp trai quá, mắt anh ấy xanh lắm, giọng nói cũng hay nữa, rất có sức hút, làm tai em cũng thấy tê tê, hơn nữa anh ấy còn gọi em là 'little cutey' nữa đấy.”

Văn Nghiên ngồi xuống.

Minh Vi nhìn thoáng qua Văn Nghiên, “Thấy rồi, little cutey.”

“Anh ấy bảo thời gian bay của anh ấy đã vượt qua hai mươi nghìn giờ, vậy không phải là anh ấy ít nhất cũng phải hơn bốn mươi tuổi rồi sao? Thế mà dáng vóc vẫn tuyệt vời, chẳng có chút dấu hiệu tuổi tác nào, thật đáng tiếc.” Nói đến đây, Tống Vãn Huỳnh không kìm được một tiếng thở dài tiếc nuối, “Đáng tiếc quá.”

“Đáng tiếc gì?”

“Đáng tiếc là em cứ gặp toàn những người đẹp trai nhưng đều không có duyên với em.”

Vì Văn Nghiên vẫn ngồi bên cạnh nên Tống Vãn Huỳnh chỉ cười một cái và không nói gì thêm.

“Tống Vãn Huỳnh.” Giọng nói lạnh lùng lại vang lên.

“Gì vậy?”

Văn Nghiên ngẩng đầu nhìn cô, “Lau miệng đi, nước miếng chảy ra rồi.”

“……” Tống Vãn Huỳnh rất tức giận, sao người này lại phiền vậy chứ.

Hai mươi phút sau, máy bay cất cánh từ sân bay.

Sau một chút rung lắc, máy bay vọt lên trời rồi dần dần ổn định.

Nhân viên trên máy bay đến phục vụ đồ uống cho Tống Vãn Huỳnh và Minh Vi.

Minh Vi gọi một ly sâm panh.

Tống Vãn Huỳnh: “Tôi cũng vậy.”

“Cô ấy không uống.” Văn Nghiên lật tạp chí, nói với nhân viên trên máy bay: “Làm ơn mang cho cô ấy một ly nước cam.”

Tống Vãn Huỳnh sắc mặt tối sầm, “Anh làm gì vậy? Tôi muốn uống sâm panh mà.”

Văn Nghiên không nói gì, lấy điện thoại ra mở tin nhắn âm thanh mà Văn phu nhân gửi cho anh: “Ôi, Văn Nghiên, đừng quên để mắt đến Vãn Huỳnh, đừng để con bé uống quá nhiều rượu, hôm qua trên chương trình con bé uống gần nửa chai rồi, uống nhiều rượu không tốt cho sức khỏe đâu.”

“……” Tống Vãn Huỳnh thở dài, “Được rồi, một ly nước cam.”

Nhân viên máy bay mỉm cười đáp lại rồi hỏi Văn Nghiên có cần uống gì không.

“Sâm panh.”

“Vâng, xin đợi một chút.”

Không lâu sau, nhân viên mang ba ly đồ uống đến, trước tiên là đặt đồ uống trước mặt Tống Vãn Huỳnh và Minh Vi, vừa đưa ly sâm panh cho Văn Nghiên thì Tống Vãn Huỳnh nhanh tay nhanh mắt giật lấy rồi uống một ngụm đầy tự mãn, làm vẻ mặt “Anh có thể làm gì tôi nào?”

Văn Nghiên bị hành động trẻ con của cô làm tức cười, anh lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh.

“Anh chụp tôi làm gì?”