Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.2/10 từ 16 lượt Tác giả: Công Tử Văn Tranh Tran / Editor: Đảo PPP Beta: Đảo PPP Thể loại: Xuyên sách, Hiện đại, Hào môn thế gia, Công sở, Cưới trước yêu sau, HE, Hài hước, Sủng Ngọt, Sạch, Xuyên không, Showbiz, Ấm áp, Góc nhìn nữ chính, Nữ phụ, Nghiệp giới tinh anh, Chậm nhiệt Độ dài: 202 Giới thiệu: Làm một vai ác trà xanh vượt tiêu chuẩn trong tiểu thuyết, Tống Vãn Huỳnh mọi lúc mọi nơi đều muốn khó xử hãm hại nữ chính. Không những hủy sự nghiệp của nữ chính mà còn suýt hại chết đứa con đầu lòng của cô cùng nam chính, để rồi cuối cùng rơi vào kết cục bị bắt bỏ tù. Đột nhiên xuyên qua, cô trở thành tiểu trà xanh Tống Vãn Huỳnh mà mỗi người đều muốn đánh chửi kia. Mà người chồng trên danh nghĩa của cô – Văn Nghiên, chính là đại vai ác của truyện, vì muốn đoạt gia sản của Văn gia mà liên tiếp hãm hại anh trai ruột, thậm chí còn có ý định giết người. Nhớ tới kết cục ở tù mọt gông của mình trong tiểu thuyết, Tống Vãn Huỳnh quyết tâm phải ôm chặt cái đùi to nhất kia. “Thật hâm mộ anh cả có thể cưới được một người tốt như chị làm vợ, nếu em có thể cưới được chị, nhất định sẽ chăm sóc bảo vệ chị thật tốt, không để chị chịu một chút ủy khuất nào.” “Chị thấy tâm trạng em không tốt lắm cho nên tới ở cùng em, anh cả anh sẽ không tức giận chứ?” “Chị đừng nóng giận, đều là em sai, anh cả chỉ là nói em hai câu mà thôi, em không ủy khuất, một chút cũng không ủy khuất T^T” “Chị, ôm một cái [ đáng thương ]” — Thời gian gần đây Văn Nghiên phát hiện người vợ trên danh nghĩa của mình đã thay đổi. Ngày trước đối với anh liếc mắt đưa tình giả vờ tình thâm ý trọng, hiện tại đến giả vờ cũng không muốn nữa. Tống Vãn Huỳnh: “Tôi biết anh không thích tôi, tôi cũng mặc kệ anh ở bên ngoài làm gì, tôi chỉ muốn một điều, anh có thể không trở về nhà, nhưng không thể đột nhiên về nhà.” Cho đến một ngày, anh đột nhiên nảy ra ý định về nhà vào đêm khuya. Ngoài cửa phòng, anh nghe được Tống Vãn Huỳnh ủy khuất lên án. “Chị, chị cũng biết Văn Nghiên anh ấy ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ, lả lơi ong bướm, cả ngày không về nhà, em biết anh ấy không yêu em nhưng em cũng không có cách nào, dù em làm gì cũng không chiếm được trái tim của anh ấy…… Em thật sự rất đau khổ, chị đêm nay chị có thể đến ở cùng em không?”. Văn Nghiên: “?” Vừa quay đầu lại, đột nhiên không kịp phòng ngừa đối diện với ánh mắt u oán của anh cả. “Em có thể quản vợ của mình không, bảo em ấy cách xa vợ của anh một chút?” “……” Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Tống Vãn Huỳnh, Văn Nghiên ┃ Vai phụ: Minh Vi, Văn Việt Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 15

Chương 15: Cô cũng muốn thân thiết với chị gái xinh đẹp (2)

Cho nên thái độ công bằng của Văn phu nhân hôm nay thực sự làm cô có chút kinh ngạc.

“Được rồi, cảm ơn mẹ.”

Minh Vi chọn một chiếc váy đuôi cá màu xanh lam. Cô có dáng người cao, khung xương và cơ bắp cân đối, toàn thân không có một chút mỡ thừa nào, y như vóc dáng của người mẫu hạng nhất. Khi cô bước đi chất vải tơ lụa bồng bềnh như sóng, vừa minh diễm lại có khí chất.

Văn phu nhân nhìn hai người với vẻ hài lòng, sau một lát, bà nghĩ ra điều gì đó và nói: "Hai con đợi mẹ một lát."

Không lâu sau, Văn phu nhân lấy hai hộp trang sức từ trong phòng ra, đeo một sợi dây chuyền đá quý màu xanh lam vào cổ Minh Vi, còn sợi dây chuyền ngọc trai còn lại thì đưa cho Tống Vãn Huỳnh.

Bây giờ mọi thứ mới hoàn hảo.

“Trang sức không cần quá nhiều, có một hai cái điểm xuyết là đủ rồi, Vãn Huỳnh, tiệc rượu hôm nay không được hồ nháo, nhớ chưa?”

Tống Vãn Huỳnh vỗ ngực đảm bảo, “Mẹ, ngươi cứ yên tâm đi.”

“Đi thôi.”

Hai người Tống Vãn Huỳnh và Minh Vi cùng ngồi lên xe đi dự tiệc.

Thời điểm tới hiện trường tiệc rượu thì đã là 5 giờ chiều, Tống Vãn Huỳnh nắm tay Minh Vi đi vào, ghé vào tai cô thì thầm: "Chị, lát nữa em sẽ theo chị, đừng lạc mất em."

Vận khí tốt thì nói không chừng sẽ có người không có mắt cho cô một màn kịch hay.

Vừa bước vào phòng, nhân viên lễ tân đã mang đến cho họ hai ly sâm panh, mỗi người cầm một ly.

Trong đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, một chiếc đèn chùm pha lê tua rua khổng lồ sáng rực rỡ ở trung tâm, bộ đồ ăn trắng tinh cùng hoa tươi được bày biện chỉnh tề, khắp nơi tràn ngập hơi thở xa hoa lãng phí của xã hội thượng lưu, mỗi người đàn ông và phụ nữ ở đây đều ăn mặc vô cùng tinh tế và sang trọng, tốp năm tốp ba nói chuyện cười đùa trong bầu không khí du dương và tận hưởng của âm nhạc.

“Vãn Huỳnh?” Một giọng nói mang theo chút vui mừng và ngạc nhiên truyền đến, “Anh còn đang cá cược với bọn họ xem tối nay em có đến hay không, không ngờ tới em thật sự sẽ đến? Đi, lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau, tâm sự một chút."

Trong tiểu thuyết Tống Vãn Huỳnh không có nhiều bạn là nữ, nhưng bạn là nam thì lại nhiều đến nỗi đếm không xuể, có lẽ là vì cô quá xinh đẹp khiến người ta muốn bảo vệ, lại còn cố tình chọc người thương tiếc, từ nhỏ đến lớn có vô số anh trai.

Tống Vãn Huỳnh vẻ mặt lạnh nhạt nhìn anh ta nghĩ, anh trai à anh là ai vậy?

“Chậc, sao vậy?”

“Đừng chậc, sến súa.”

Người đàn ông cười nửa dỗ dành nửa khuyên nhủ, “Được được được, em nói cái gì cũng đúng, đừng nóng giận,” Anh ta liếc nhìn Minh Vi bên cạnh Tống Vãn Huỳnh, giọng điệu không tốt lắm, “Minh đại minh tinh không ngại việc tôi tâm sự cùng Vãn Huỳnh chứ?”

Còn không đợi Tống Vãn Huỳnh nói chuyện, một giọng nói ngạc nhiên khác vang lên.

“Minh Vi? Cô cũng tới? Vừa lúc tôi giới thiệu cô với mấy người bạn.”

Một người phụ nữ dáng người cao gầy và minh diễm giống như Minh Vi đi tới, rõ ràng là rất quen thuộc với Minh Vi, từ đầu đến cuối không thèm liếc nhìn Tống Vãn Huỳnh một cái đã duỗi tay kéo Minh Vi rời đi.

Tống Vãn Huỳnh nắm chặt tay, “Chị!”

Minh Vi quay đầu lại cho Tống Vãn Huỳnh một ánh mắt yên tâm, “Không có việc gì, đây là bạn của tôi. Tôi đi nói chuyện với họ, cô cũng nên nói chuyện với bạn của cô đi. Gặp lại sau."

Nói xong liền ném tay Tống Vãn Huỳnh ra bỏ đi.

Tống Vãn Huỳnh bị người ta nửa đẩy nửa kéo đến ghế sofa ở góc phòng, bốn năm người đàn ông mặc tây trang chỉnh tề nhìn thấy cô thì đồng loạt mỉm cười.

“Đúng là kết hôn rồi có khác, chúng ta đã bao lâu không gặp nhau rồi?”

“Đúng vậy, gọi em ra ngoài chơi em cũng không đi, du thuyền mới mua của Vu Tinh chưa từng ra khơi, một hai phải chờ em, thế nào, khi nào ra biển chơi một chút?”

“Anh nghe nói ngày hôm qua em đi bệnh viện? Xe cứu thương cũng tới rồi, có nghiêm trọng không?”

“Vãn Huỳnh, em sao vậy? Kết hôn thôi mà sao hồn cũng mất rồi?”

Tống Vãn Huỳnh cảm thấy mình như đứng đống lửa như ngồi đống than, như thể có một cái gai ở lưng đang đâm vào cổ họng. Cô lắng nghe một cách lơ đãng, thỉnh thoảng lại nhìn về phía xa xa theo hướng Minh Vi trong đám đông. Bốn năm người phụ nữ có dáng người cao gầy đang trò chuyện cười đùa với cô. Không khí hòa hợp vô cùng dễ chịu.

So sánh với cô, tâm trạng càng tệ hơn.

Thật hâm mộ, cô cũng muốn thân thiết với chị gái xinh đẹp