Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.2/10 từ 16 lượt Tác giả: Công Tử Văn Tranh Tran / Editor: Đảo PPP Beta: Đảo PPP Thể loại: Xuyên sách, Hiện đại, Hào môn thế gia, Công sở, Cưới trước yêu sau, HE, Hài hước, Sủng Ngọt, Sạch, Xuyên không, Showbiz, Ấm áp, Góc nhìn nữ chính, Nữ phụ, Nghiệp giới tinh anh, Chậm nhiệt Độ dài: 202 Giới thiệu: Làm một vai ác trà xanh vượt tiêu chuẩn trong tiểu thuyết, Tống Vãn Huỳnh mọi lúc mọi nơi đều muốn khó xử hãm hại nữ chính. Không những hủy sự nghiệp của nữ chính mà còn suýt hại chết đứa con đầu lòng của cô cùng nam chính, để rồi cuối cùng rơi vào kết cục bị bắt bỏ tù. Đột nhiên xuyên qua, cô trở thành tiểu trà xanh Tống Vãn Huỳnh mà mỗi người đều muốn đánh chửi kia. Mà người chồng trên danh nghĩa của cô – Văn Nghiên, chính là đại vai ác của truyện, vì muốn đoạt gia sản của Văn gia mà liên tiếp hãm hại anh trai ruột, thậm chí còn có ý định giết người. Nhớ tới kết cục ở tù mọt gông của mình trong tiểu thuyết, Tống Vãn Huỳnh quyết tâm phải ôm chặt cái đùi to nhất kia. “Thật hâm mộ anh cả có thể cưới được một người tốt như chị làm vợ, nếu em có thể cưới được chị, nhất định sẽ chăm sóc bảo vệ chị thật tốt, không để chị chịu một chút ủy khuất nào.” “Chị thấy tâm trạng em không tốt lắm cho nên tới ở cùng em, anh cả anh sẽ không tức giận chứ?” “Chị đừng nóng giận, đều là em sai, anh cả chỉ là nói em hai câu mà thôi, em không ủy khuất, một chút cũng không ủy khuất T^T” “Chị, ôm một cái [ đáng thương ]” — Thời gian gần đây Văn Nghiên phát hiện người vợ trên danh nghĩa của mình đã thay đổi. Ngày trước đối với anh liếc mắt đưa tình giả vờ tình thâm ý trọng, hiện tại đến giả vờ cũng không muốn nữa. Tống Vãn Huỳnh: “Tôi biết anh không thích tôi, tôi cũng mặc kệ anh ở bên ngoài làm gì, tôi chỉ muốn một điều, anh có thể không trở về nhà, nhưng không thể đột nhiên về nhà.” Cho đến một ngày, anh đột nhiên nảy ra ý định về nhà vào đêm khuya. Ngoài cửa phòng, anh nghe được Tống Vãn Huỳnh ủy khuất lên án. “Chị, chị cũng biết Văn Nghiên anh ấy ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ, lả lơi ong bướm, cả ngày không về nhà, em biết anh ấy không yêu em nhưng em cũng không có cách nào, dù em làm gì cũng không chiếm được trái tim của anh ấy…… Em thật sự rất đau khổ, chị đêm nay chị có thể đến ở cùng em không?”. Văn Nghiên: “?” Vừa quay đầu lại, đột nhiên không kịp phòng ngừa đối diện với ánh mắt u oán của anh cả. “Em có thể quản vợ của mình không, bảo em ấy cách xa vợ của anh một chút?” “……” Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Tống Vãn Huỳnh, Văn Nghiên ┃ Vai phụ: Minh Vi, Văn Việt Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 87

Chương 87: Phe phản diện (2)

“Nhà đầu tư? Là ai vậy?”

Hà Cảnh Minh nói một cái tên, "Tô Ngự."

Tống Vãn Huỳnh nhíu mày, "Anh quen anh ta không?"

Hà Cảnh Minh cười một tiếng, "Em biết đấy, anh không có mối quan hệ sâu sắc với những người trong giới kinh doanh, anh có nghe nói về anh ta nhưng không quen biết. Chú anh nói rằng người này không dễ đối phó, sao anh ta lại có thù với Minh Vi?"

"Em cũng không rõ, anh không làm gì được sao?"

Hà Cảnh Minh thở dài.

"Vậy em sẽ tự nghĩ cách, tạm biệt."

Sau khi cúp điện thoại, Tống Vãn Huỳnh ngồi trên sofa cầm điện thoại suy nghĩ.

Rõ ràng trong tiểu thuyết những khó khăn mà Minh Vi hiện phải đối mặt chỉ là một cơn bão chấm dứt hợp đồng và sự kiện ẩn ý với Lý Đô Mật, sao giờ lại có một nhà đầu tư xuất hiện muốn phong sát Minh Vi?

Chẳng lẽ là hiệu ứng cánh bướm từ cô?

Nhưng cô cũng không làm gì mà.

Sao bỗng nhiên độ khó lại tăng lên vậy?

Cô lên mạng tìm kiếm thông tin về nhà đầu tư được gọi là Tô Ngự, những công ty dưới tên anh ta đủ để chứng minh anh ta khó đối phó như thế nào.

Nhưng chẳng có thù hằn gì, sao anh ta lại phải làm khó Minh Vi?

Cô nghĩ mãi mà không ra lý do, lướt qua danh sách bạn bè trên WeChat thấy hình đại diện của Văn Nghiên, cô chuẩn bị nhấn vào nhưng lại dừng tay, quay sang gọi điện.

"Alô, ba, tối nay con về nhà ăn cơm được không?"

Văn Việt tâm trạng nặng nề, ông nội Văn đã nghỉ hưu, Văn Nghiên… không nhắc đến cũng được, hiện giờ Minh Vi chỉ có thể dựa vào cô.

Không chờ được đến tối, Tống Vãn Huỳnh vào thẳng công ty của Tống Chính Huy vào buổi chiều. Tập đoàn Trung Tuấn trước đây chủ yếu đầu tư vào bất động sản, sau này bất động sản suy thoái, những năm gần đây các khoản đầu tư đã mở rộng, ngành nghề cũng đa dạng hơn.

So với văn phòng đơn giản và thoải mái của Văn Nghiên, văn phòng của Tống Chính Huy lại mang đậm phong cách cổ điển, trầm tĩnh phù hợp với gu thẩm mỹ của thế hệ cũ.

Khi cô bước vào văn phòng, Tống Chính Huy đang nói chuyện với trợ lý, thấy Tống Vãn Huỳnh bước vào, ông vẫy tay để trợ lý ra ngoài.

"Không phải nói tối về nhà ăn cơm sao, sao giờ lại đến rồi?"

"Con đến đón ba về nhà ăn cơm."

"Đến đón?" Tống Chính Huy cười nói, "Nói đi, muốn gì?"

Tống Vãn Huỳnh làm vẻ mặt giả vờ, "Muốn gì? Con trông như kiểu không có việc gì không thể đến hỏi ba à?"

"Không phải sao?" Tống Chính Huy lật những tờ giấy trên bàn, "Cơ hội chỉ có một lần, không nói thì thôi."

"Ôi, con không chịu nổi nữa," Tống Vãn Huỳnh bước đến phía sau bàn làm việc, "Ba, con không có chuyện gì đâu, chỉ có một việc nhỏ muốn nhờ ba giúp đỡ."

"Việc nhỏ?"

Tống Vãn Huỳnh gật đầu.

"Việc nhỏ gì?"

"Ba có quen một người tên là Tô Ngự không?"

"Tô Ngự? Con nói là Tô Ngự của Tập đoàn Vạn Thịnh ấy hả?"

"Đúng, chính là anh ta!"

"Sao vậy? Con tìm anh ta có việc gì?"

"Con chỉ muốn biết ba có quen anh ta không, mối quan hệ của ba với anh ta có sâu không, con muốn nhờ ba giúp giới thiệu để gặp anh ta, có vài hiểu lầm muốn giải thích rõ ràng với anh ta."

"Hiểu lầm?"

Tống Vãn Huỳnh kể lại chuyện Minh Vi bị phong sát, Tống Chính Huy nghe xong nhíu mày, "Sao anh ta lại có chuyện không vui với Minh Vi?"

"Đúng, con cũng thấy kỳ lạ, chắc chắn có hiểu lầm!" Tống Vãn Huỳnh nhìn sắc mặt của Tống Chính Huy, "Ba, chuyện này với ba chắc không khó đúng không, ba quen biết nhiều người, một câu nói của ba là có thể giải quyết đúng không?"

Tống Chính Huy nhìn cô, đột nhiên đóng lại tập tài liệu trên bàn, ngả người ra ghế thở dài, "Chuyện này, con nói khó thì không khó, nhưng nói dễ cũng không hẳn là dễ."

"…" Nghe giọng điệu này, Tống Vãn Huỳnh đã hiểu là ông đang muốn nói điều kiện, "Ba muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi."

"Con gặp khó khăn mà nghĩ đến ba, ba rất vui, ba cũng sẵn sàng giúp con giải quyết nhưng hôm nay gặp chuyện là Minh Vi, không phải con, nếu con muốn nhờ ba giúp, có phải con phải trả giá chút gì đó không?"

"Ba muốn con làm gì?"

"Ba già rồi, chỉ có con là con gái, sau này công ty là của con, trước đây ba thấy con còn nhỏ thích chơi nên không quản nhưng giờ con cũng nên chuẩn bị một chút, học hỏi dần về công việc của công ty đi. Ba không kỳ vọng con làm tốt ngay lập tức nhưng ít nhất những điều cơ bản con cũng phải nắm được đúng không?" Nói đến đây, Tống Chính Huy thở dài, "Ba không phải muốn làm khó con, chỉ là sau này ba không còn, con không có khả năng bị Văn Nghiên bắt nạt thì làm sao?"

"Con không ngốc, sao có thể để anh ta bắt nạt con?"

"Ôi, con nói vậy mà không sợ trật lưỡi, không phải ba khen thằng bé, trong thế hệ trẻ bây giờ ngoài anh trai thằng bé là Văn Việt, người có thể so sánh với nó chỉ đếm trên đầu ngón tay, thằng bé tài giỏi như vậy, ba thật sự sợ sau này con bị thằng bé bán đi còn giúp nó đếm tiền!"

Tống Vãn Huỳnh: "…"

"Ba nói những điều này không phải có ý gì khác," Tống Chính Huy đứng lên vỗ vai Tống Vãn Huỳnh, "Hôm nay con đến nhờ ba vì Minh Vi, ngày mai có chuyện gì còn đến nhờ ba không? Ba không sao nhưng sau này ba không còn, con muốn nhờ người khác sao? Không muốn tự giải quyết bằng khả năng của mình?"

Nói cũng đúng, chỉ một cái vẫy cánh của cô mà tương lai còn không biết sẽ xảy ra bao nhiêu biến cố.

Thấy Tống Vãn Huỳnh vẻ mặt dịu đi, Tống Chính Huy nhân cơ hội nói, "Đến công ty sớm một chút làm quen công việc, sau này ai còn dám bắt nạt con?"

"Con đồng ý với ba, sau này sẽ đến công ty làm việc."

"Đây là con nói đấy."

Tống Vãn Huỳnh nhắm mắt gật đầu, "Ừm, con nói."

Tống Chính Huy lập tức vui mừng, vui vẻ bỏ việc về nhà, "Đúng là con gái ngoan của ba, đi thôi, về nhà."

Vì Tống Vãn Huỳnh lâu không về nhà ăn cơm, cô giúp việc trong nhà đã chuẩn bị một bàn đầy các món mà cô yêu thích.

Tống Chính Huy còn tự mình đi chọn rượu trong hầm rượu, định uống một ly cho thỏa thích.

"Ba uống ít rượu thôi!" Tống Vãn Huỳnh vừa dứt lời, cô giúp việc lâu năm kéo Tống Vãn Huỳnh sang một bên thì thầm, "Tiểu thư đừng khuyên nữa, từ khi cô kết hôn đến giờ chưa về nhà ăn cơm lần nào, cô không biết ông chủ mỗi ngày ăn cơm một mình cô đơn thế nào đâu, hôm nay ông ấy vui, cô cứ để ông ấy uống một chút đi."

Nghe dì ấy nói như vậy, Tống Vãn Huỳnh im lặng.

Chẳng bao lâu Tống Chính Huy mang ra một chai rượu vang từ hầm rượu rồi bảo dì Vương lấy hai ly rượu.

"Dì, con không uống đâu, dì lấy cho con một chút nước trái cây là được."

Tống Chính Huy giải thích: "Không phải chuẩn bị cho con."

“Không phải chuẩn bị cho con?”

Lời vừa dứt, bên ngoài biệt thự vang lên tiếng bước chân.

"Văn tiên sinh đến rồi, mời vào trong."

"Chào dì Vương."

Văn Nghiên bước vào từ bên ngoài.

Tống Vãn Huỳnh nhìn Tống Chính Huy trước mặt thì thầm hỏi: "Sao anh ấy lại đến?"

"Con gái con rể về nhà ăn cơm có cần hỏi lý do không?"

"…" Tống Vãn Huỳnh bất lực, "Vậy ít nhất ba cũng nên nói trước cho con biết chứ?"

Trong lúc họ nói chuyện, Văn Nghiên cùng dì Vương đi đến bàn ăn, "Ba."

"Đến rồi, nhanh đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm."

Văn Nghiên liếc nhìn Tống Vãn Huỳnh đang ngồi ở bàn ăn rồi cởi áo khoác, vào nhà vệ sinh rửa tay quay lại ngồi cạnh Tống Vãn Huỳnh.

Tống Vãn Huỳnh nhìn Văn Nghiên vẫn còn mặc chiếc áo sơ mi thay vào sáng nay, cô nghiêng người về phía anh thì thầm: "Anh không phải bận rộn với công việc sao?"

Khác với khi chỉ có hai người ở nhà, khi ở trước mặt Tống Chính Huy, Văn Nghiên có thể nói những lời ngọt ngào, từng câu từng chữ đều khiến người nghe dễ chịu.

Anh không trả lời câu hỏi của Tống Vãn Huỳnh mà nhìn Tống Chính Huy nói một cách chân thành: "Quả thật rất bận, từ khi kết hôn đến giờ con cứ mãi bận rộn với công việc không có thời gian thăm ba là con sai, mong ba tha thứ. Thật ra con luôn mong có một ngày có thể mời ba ăn một bữa cơm, ba là người có kinh nghiệm, con rất mong được ba chỉ dạy, con nghĩ mình sẽ học hỏi được rất nhiều. Hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội này, ba, con kính ba."

Là con rể, Văn Nghiên quả thật rất biết cách chiều lòng người, rót rượu cho ba vợ, trò chuyện rất khéo léo, thấy vẻ mặt hài lòng của Tống Chính Huy, Tống Vãn Huỳnh hiểu rằng Văn Nghiên quả thật có tài trong việc lấy lòng người khác.

Trước đó Tống Chính Huy đã rất ủng hộ và mong cô ly hôn, nhưng hôm nay lại khen ngợi con rể lên mây, bây giờ có vẻ như ông rất hài lòng với cái miệng ngọt ngào của người con rể này.

Sau vài ly rượu, Văn Nghiên nói một câu “Từ nay con là con trai của ba,” khiến Tống Vãn Huỳnh không biết nói gì.

Hừ, đàn ông.

"Vãn Huỳnh, con nói với ba về chuyện hôm nay, không phải tìm Văn Nghiên tiện hơn sao?" Tống Chính Huy vỗ vỗ vai Văn Nghiên, "Ba nhớ con và Tô Ngự là bạn bè phải không? Quan hệ cũng khá tốt đấy chứ?"

"Bạn bè? Khoan đã," Tống Vãn Huỳnh ngạc nhiên, suýt nữa thì nuốt phải tôm, cô nhìn Văn Nghiên, "Anh và Tô Ngự là bạn? Quan hệ còn rất tốt?"

"Sao vậy, em có việc gì cần tìm anh ta à?"

"…" Tống Vãn Huỳnh thật sự không còn biết nói gì nữa.

Bạn bè của phản diện gọi là gì? Đây chính là phe phản diện.

Không có tiểu thuyết hay phim truyền hình nào mà phe phản diện có thể đấu lại nhân vật chính.

Cô thì ở phía trước xông pha chiến đấu hết lời nói tốt cho anh ta, miệng lưỡi cũng đã mỏi, trong khi các thành viên của phe phản diện lại ở phía sau kéo chân cô phá hoại kế hoạch của cô?

Lại còn một mực nói muốn phong sát người khác, chẳng phải tự chuốc lấy rắc rối sao?