Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.2/10 từ 16 lượt Tác giả: Công Tử Văn Tranh Tran / Editor: Đảo PPP Beta: Đảo PPP Thể loại: Xuyên sách, Hiện đại, Hào môn thế gia, Công sở, Cưới trước yêu sau, HE, Hài hước, Sủng Ngọt, Sạch, Xuyên không, Showbiz, Ấm áp, Góc nhìn nữ chính, Nữ phụ, Nghiệp giới tinh anh, Chậm nhiệt Độ dài: 202 Giới thiệu: Làm một vai ác trà xanh vượt tiêu chuẩn trong tiểu thuyết, Tống Vãn Huỳnh mọi lúc mọi nơi đều muốn khó xử hãm hại nữ chính. Không những hủy sự nghiệp của nữ chính mà còn suýt hại chết đứa con đầu lòng của cô cùng nam chính, để rồi cuối cùng rơi vào kết cục bị bắt bỏ tù. Đột nhiên xuyên qua, cô trở thành tiểu trà xanh Tống Vãn Huỳnh mà mỗi người đều muốn đánh chửi kia. Mà người chồng trên danh nghĩa của cô – Văn Nghiên, chính là đại vai ác của truyện, vì muốn đoạt gia sản của Văn gia mà liên tiếp hãm hại anh trai ruột, thậm chí còn có ý định giết người. Nhớ tới kết cục ở tù mọt gông của mình trong tiểu thuyết, Tống Vãn Huỳnh quyết tâm phải ôm chặt cái đùi to nhất kia. “Thật hâm mộ anh cả có thể cưới được một người tốt như chị làm vợ, nếu em có thể cưới được chị, nhất định sẽ chăm sóc bảo vệ chị thật tốt, không để chị chịu một chút ủy khuất nào.” “Chị thấy tâm trạng em không tốt lắm cho nên tới ở cùng em, anh cả anh sẽ không tức giận chứ?” “Chị đừng nóng giận, đều là em sai, anh cả chỉ là nói em hai câu mà thôi, em không ủy khuất, một chút cũng không ủy khuất T^T” “Chị, ôm một cái [ đáng thương ]” — Thời gian gần đây Văn Nghiên phát hiện người vợ trên danh nghĩa của mình đã thay đổi. Ngày trước đối với anh liếc mắt đưa tình giả vờ tình thâm ý trọng, hiện tại đến giả vờ cũng không muốn nữa. Tống Vãn Huỳnh: “Tôi biết anh không thích tôi, tôi cũng mặc kệ anh ở bên ngoài làm gì, tôi chỉ muốn một điều, anh có thể không trở về nhà, nhưng không thể đột nhiên về nhà.” Cho đến một ngày, anh đột nhiên nảy ra ý định về nhà vào đêm khuya. Ngoài cửa phòng, anh nghe được Tống Vãn Huỳnh ủy khuất lên án. “Chị, chị cũng biết Văn Nghiên anh ấy ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ, lả lơi ong bướm, cả ngày không về nhà, em biết anh ấy không yêu em nhưng em cũng không có cách nào, dù em làm gì cũng không chiếm được trái tim của anh ấy…… Em thật sự rất đau khổ, chị đêm nay chị có thể đến ở cùng em không?”. Văn Nghiên: “?” Vừa quay đầu lại, đột nhiên không kịp phòng ngừa đối diện với ánh mắt u oán của anh cả. “Em có thể quản vợ của mình không, bảo em ấy cách xa vợ của anh một chút?” “……” Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Tống Vãn Huỳnh, Văn Nghiên ┃ Vai phụ: Minh Vi, Văn Việt Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 25

Chương 25: Ai mới là phú nhị đại thật? (1)

Sáng sớm hôm sau, Tống Vãn Huỳnh dậy sớm chờ đợi, từ lúc xuống lầu ăn sáng đã theo sát Minh Vi, cách nửa giờ hỏi cô ấy khi nào đến công ty của Tô Cẩm, cách nửa giờ lại hỏi cô ấy khi nào xuất phát.

Văn lão tiên sinh cảm thấy kỳ quái, “Vãn Huỳnh cùng Minh Vi từ khi nào lại thân thiết như vậy?”

Văn phu nhân vừa ăn sáng vừa cười nói: “Từ tiệc rượu trở về liền dính lấy nhau, tiểu oan gia này có thể nghĩ thông suốt, về sau an an phận phận cũng tốt, người một nhà hòa thuận ở chung quan trọng hơn bất cứ điều gì.”

Văn lão tiên sinh rất vui mừng.

“Con đã nói với người rồi, Vãn Huỳnh a chỉ là tuổi còn nhỏ, từ nhỏ không có mẹ ở bên cạnh giáo dục, trong lúc nhất thời lạc lối chứ thật ra tâm tư không xấu, đạo lý con bé đều hiểu, chậm rãi bảo ban là được.”

“Vậy thì tốt." Văn lão tiên sinh đột nhiên nhớ ra điều gì đó: "Gần đây Văn Việt thế nào?"

Nói đến Văn Việt, khuôn mặt vừa nói vừa cười của bà tức khắc mặt ủ mày chau, “Từ khi gặp Chung lão thì tình hình vẫn không có tiến triển gì. Con nghe bác sĩ trị liệu ở nhà nói rằng dạo này Văn Việt không chịu phục hồi chức năng, thỉnh thoảng còn nhốt mình trong phòng điều trị một mình. Con thực sự lo lắng…"

Văn lão tiên sinh nặng nề thở dài, “Con người cả đời này cũng không sống dựa vào một đôi chân, cha sẽ nói chuyện với thằng bé sau.”

“Chị dâu, chị dâu, khi nào chúng ta đi?" Tống Vãn Huỳnh đuổi theo Minh Vi từ tầng ba xuống.

Minh Vi vốn định đến đó lúc ba giờ chiều nhưng bị hỏi đến phiền nên dứt khoát nói, “Hiện tại đi, lập tức đi.”

Tống Vãn Huỳnh hô to: “Dì Trần, dì giúp cháu và chị dâu chuẩn bị xe nhé!"

Văn lão tiên sinh cùng Văn phu nhân nghe vậy không khỏi mỉm cười.

May mắn nhà này còn có Tống Vãn Huỳnh.

Dọc đường đi, Tống Vãn Huỳnh ríu rít cùng Minh Vi nói chuyện không ngừng.

Cô lo lắng thành kiến ​​của Tô Cẩm đối với mình đã ăn sâu bén rễ nên không ngừng nhờ Minh Vi lát nữa nói lời tốt đẹp về cô.

Minh Vi có chút hơi đau đầu.

Dọc đường đi miệng Tống Vãn Huỳnh không dừng chút nào, ríu rít ríu rít, cô thậm chí có chút hoài niệm Tống Vãn Huỳnh ngày trước.

Tuy trước đây Tống Vãn Huỳnh có tâm địa xấu xa nhưng ít nhất khi gặp mặt cô cũng không nói nhiều. Bây giờ trong không gian khép kín như vậy, Minh Vi cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung.

“Chị, chị có thể nói cho em biết chị Tô Cẩm thích cái gì ghét cái gì không? Em nghĩ sau chuyện hôm qua, chị ấy nhất định có thành kiến ​​với em, thành kiến ​​này không thể biến mất trong thời gian ngắn được. Có lẽ có thể cải thiện một chút bằng cách chiều theo sở thích của chị ấy. Chị thấy sao?"

“Tống Vãn Huỳnh.”

“Hả?”

“Nếu không muốn lát nữa Tô Cẩm từ chối cô thì nhớ kỹ, đừng nói nhiều. Cô ấy không thích người nói nhiều."

“A? Thật sao?” Tống Vãn Huỳnh vội không ngừng hỏi: “Ngoài điều này ra, còn có điều gì cần chú ý nữa không?"

“Cô ấy không thích người khác sử dụng các từ cảm thán khi nói chuyện, chẳng hạn như 'ah', 'ya', 'ne'. Trong công việc cô ấy sẽ thấy điều đó thiếu chuyên nghiệp, còn trong cuộc sống thì cô ấy sẽ nghĩ người này thật tùy tiện."

Tống Vãn Huỳnh nghĩ đến tin nhắn cô gửi cho Tô Cẩm tối qua, trong đó đầy rẫy những từ cảm thán. Trái tim cô lập tức chùng xuống. "Ồ? Vậy là chị ấy không thích. Mình phải làm sao đây? Tối qua mình đã gửi rất nhiều từ cảm thán cho chị ấy. Xong rồi. Ấn tượng của chị ấy về mình chắc hẳn còn tệ hơn!" "

“……” Minh Vi quay đầu nhìn về phía cửa sổ, ai, càng hoài niệm.

Chẳng mấy chốc đã tới Tinh Quang Viên.

Là một đài truyền hình cấp tỉnh, khuôn viên đài truyền hình Tinh Quang khá hoành tráng, với hai tòa nhà chính và một tòa nhà phụ ba tầng. Tác phẩm điêu khắc hình chiếc micro khổng lồ ở phía trước tòa nhà chính cũng là một trong những công trình tiêu biểu của Tinh Quang Viên.

Tô Cẩm đã làm việc tại Tinh Quang Viên kể từ khi tốt nghiệp. Từ một phóng viên vô danh đến một nhà sản xuất tự mình chuẩn bị chương trình, có thể hiểu được cô ấy đã bỏ ra bao nhiêu nỗ lực.

Mới vừa xuống xe, một thực tập sinh trẻ đeo bảng tên đã nhanh chóng chạy đến.

“Xin chào chị Minh Vi, em là thực tập sinh, chị cứ gọi em là Tiểu Hi." Tiểu Hi nhìn Tống Vãn Huỳnh ở bên cạnh thì ánh mắt sáng lên: "Xin chào, chắc cô là khách do nhà sản xuất Tô mời, mời hai vị đi theo tôi."

Thực tập sinh dẫn hai người đến văn phòng của Tô Cẩm, trước khi đi còn nhìn Tống Vãn Huỳnh mỉm cười.

Tô Cẩm vẫn đang nói chuyện điện thoại. Khi cô ấy thấy hai người họ thì ra hiệu bảo họ ngồi xuống, một lúc sau sắc mặt của cô trở nên cực kỳ khó coi, trong suốt quá trình cũng không nói gì, chỉ thường thường ân hai tiếng, cuối cùng mới nói một câu “Được, tôi hiểu rồi" trước khi cúp máy.

Minh Vi đoán rằng đã xảy ra chuyện gì đó nên hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

“Vẫn là chuyện chương trình. Cấp trên cảm thấy phương pháp phát sóng trực tiếp không an toàn", Tô Cẩm cười lạnh, "Cái này không được, cái kia cũng không được, cũng không nhìn xem ratings thấp tới trình độ nào rồi.”