Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.2/10 từ 16 lượt Tác giả: Công Tử Văn Tranh Tran / Editor: Đảo PPP Beta: Đảo PPP Thể loại: Xuyên sách, Hiện đại, Hào môn thế gia, Công sở, Cưới trước yêu sau, HE, Hài hước, Sủng Ngọt, Sạch, Xuyên không, Showbiz, Ấm áp, Góc nhìn nữ chính, Nữ phụ, Nghiệp giới tinh anh, Chậm nhiệt Độ dài: 202 Giới thiệu: Làm một vai ác trà xanh vượt tiêu chuẩn trong tiểu thuyết, Tống Vãn Huỳnh mọi lúc mọi nơi đều muốn khó xử hãm hại nữ chính. Không những hủy sự nghiệp của nữ chính mà còn suýt hại chết đứa con đầu lòng của cô cùng nam chính, để rồi cuối cùng rơi vào kết cục bị bắt bỏ tù. Đột nhiên xuyên qua, cô trở thành tiểu trà xanh Tống Vãn Huỳnh mà mỗi người đều muốn đánh chửi kia. Mà người chồng trên danh nghĩa của cô – Văn Nghiên, chính là đại vai ác của truyện, vì muốn đoạt gia sản của Văn gia mà liên tiếp hãm hại anh trai ruột, thậm chí còn có ý định giết người. Nhớ tới kết cục ở tù mọt gông của mình trong tiểu thuyết, Tống Vãn Huỳnh quyết tâm phải ôm chặt cái đùi to nhất kia. “Thật hâm mộ anh cả có thể cưới được một người tốt như chị làm vợ, nếu em có thể cưới được chị, nhất định sẽ chăm sóc bảo vệ chị thật tốt, không để chị chịu một chút ủy khuất nào.” “Chị thấy tâm trạng em không tốt lắm cho nên tới ở cùng em, anh cả anh sẽ không tức giận chứ?” “Chị đừng nóng giận, đều là em sai, anh cả chỉ là nói em hai câu mà thôi, em không ủy khuất, một chút cũng không ủy khuất T^T” “Chị, ôm một cái [ đáng thương ]” — Thời gian gần đây Văn Nghiên phát hiện người vợ trên danh nghĩa của mình đã thay đổi. Ngày trước đối với anh liếc mắt đưa tình giả vờ tình thâm ý trọng, hiện tại đến giả vờ cũng không muốn nữa. Tống Vãn Huỳnh: “Tôi biết anh không thích tôi, tôi cũng mặc kệ anh ở bên ngoài làm gì, tôi chỉ muốn một điều, anh có thể không trở về nhà, nhưng không thể đột nhiên về nhà.” Cho đến một ngày, anh đột nhiên nảy ra ý định về nhà vào đêm khuya. Ngoài cửa phòng, anh nghe được Tống Vãn Huỳnh ủy khuất lên án. “Chị, chị cũng biết Văn Nghiên anh ấy ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ, lả lơi ong bướm, cả ngày không về nhà, em biết anh ấy không yêu em nhưng em cũng không có cách nào, dù em làm gì cũng không chiếm được trái tim của anh ấy…… Em thật sự rất đau khổ, chị đêm nay chị có thể đến ở cùng em không?”. Văn Nghiên: “?” Vừa quay đầu lại, đột nhiên không kịp phòng ngừa đối diện với ánh mắt u oán của anh cả. “Em có thể quản vợ của mình không, bảo em ấy cách xa vợ của anh một chút?” “……” Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Tống Vãn Huỳnh, Văn Nghiên ┃ Vai phụ: Minh Vi, Văn Việt Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 14

Chương 14: Cô cũng muốn thân thiết với chị gái xinh đẹp (1)

Quyết định đi theo Minh Vi đến tiệc rượu của Tống Vãn Huỳnh không phải là quyết định nhất thời, mà là kết quả của sự cân nhắc kỹ lưỡng sau lần đầu tiếp xúc với Văn Nghiên.

Muốn hoàn toàn phân rõ giới hạn với đại vai ác thì phải nghĩ biện pháp trở thành một trong những thành viên trong nhóm vai chính.

Nghĩ đến thái độ của Văn Nghiên đối với sự nghiệp có thể sánh với Mộ Dung Phục, người hết lòng khôi phục đất nước, cô sẽ không khuyên anh ta, cũng không có lập trường đi khuyên.

Có câu nói rất đúng, phu thê vốn là chim liền cánh, tai vạ lan đến tôi phi phi phi!

Đại vai ác muốn gây chuyện tìm chết thì liên quan gì đến một người vô tội như cô!

Còn không bằng nỗ lực xoát hảo cảm của nam nữ chính, đảo ngược ấn tượng xấu về “Tống Vãn Huỳnh” trong tâm trí họ.

Cửa phòng khám ở tầng một mở ra, Tống Vãn Huỳnh đứng ở cửa, phòng khám trống không không có một ai, cô còn đang thắc mắc thì vừa quay đầu lại, đột nhiên không kịp phòng tránh đối diện với một đôi mắt lạnh nhạt đến cực điểm.

Tống Vãn Huỳnh cười gượng, “Anh cả.”

Văn Việt ngồi trên xe lăn, mặt không biểu cảm nhìn cô.

Hai anh em nhà họ Văn thực ra không giống nhau.

Để mà nói thì Văn Việt càng giống cha hơn, anh hoàn toàn kế thừa lông mày, mắt, mũi của cha, ngũ quan cực kỳ sắc bén, có lẽ vì từ nhỏ đã đi theo bên người ông ấy, mưa dầm thấm đất học được hết mười phần sự cẩn thận và điềm tĩnh của ông, dù đã ngồi xe lăn ba năm nhưng trong xương cốt vẫn có sẵn khí tràng khiến người ta có cảm giác áp bách như cũ.

Đêm trước tai nạn xe hơi, hai cha con vừa mới hợp sức xử lý công việc của công ty ở nước ngoài, kiến ​​thức và năng lực của họ đều không giống người thường, nếu không phải vì tai nạn xe hơi, Văn Việt đã sớm tiếp quản mọi thứ trong nhà họ Văn, với thủ đoạn và sự quyết đoán của anh, Văn Nghiên căn bản không có một chút cơ hội nào.

Mà Văn Nghiên trông giống mẹ mình hơn, ngũ quan thanh tú, mặt mày mơ hồ có thể thấy được dáng vẻ của Văn phu nhân hồi trẻ, nhưng có lẽ là do tính cách nên Văn Nghiên thoạt nhìn luôn là bộ dạng lạnh lùng xa cách, làm người khác khó có thể tiếp cận.

Một giọng nói lịch sự nhưng xa lạ vang lên, “Cô ở chỗ này làm gì?”

Rất kỳ lạ là ở trước mặt những người khác của Văn gia, cho dù là Văn Nghiên thì cô cũng có thể bày ra tư thái vô cùng đường hoàng thoải mái, nhưng ở trước mặt Văn Việt thì cô luôn có cảm giác áp bách không dám nhìn anh.

Tống Vãn Huỳnh căng da đầu tiến lên nói: “Em cố ý đến đây tìm anh.”

“Tìm tôi? Chuyện gì?”

“Em nghe nói anh đã từ chối điều trị kể từ khi Chung lão đến đây vào hai ngày trước, em có biết một lão trung y rất giỏi, nếu anh cả anh nguyện ý, em mời ông ấy tới xem bệnh cho anh có được không?”

Văn Việt chống hai tay lên sườn xe lăn, thân thể ốm đau tra tấn làm anh gầy đi rất nhiều so với ba năm trước, khí tràng đang lộ ra ngoài được kiềm chế đi không ít, anh nhìn Tống Vãn Huỳnh lễ phép cự tuyệt, “Cảm ơn, không cần.”

“Vì sao?”

Văn Việt vô thức xoa đầu ngón tay, ánh mắt trầm ổn nhìn chằm chằm vào đôi mắt ngây thơ và bối rối của Tống Vãn Huỳnh, anh ta không trả lời trực tiếp Tống Vãn Huỳnh mà hỏi: “Nghe nói hai ngày trước cô đã cho lão Trương ở nhà ấm trồng hoa một số tiền.”

Trong lòng Tống Vãn Huỳnh lộp bộp một tiếng.

Một ngày sau khi chuyện hoa quỳnh phát sinh, Văn Việt đã tra xét được chuyện “Tống Vãn Huỳnh” mua chuộc công nhân nhà ấm trồng hoa, còn làm rõ mọi chuyện trước mặt đầu sỏ gây tội, không cho một chút mặt mũi nào.

Cô biết dưới loại tình huống này, đã không thể tranh luận cũng không thể giảo biện, thì thẳng thắn xin khoan hồng mới là cách làm vãn hồi hình tượng chính xác nhất.

“Đúng vậy, con của lão Trương bị bệnh cần dùng tiền gấp, cho nên em đã cho ông ấy một số tiền để làm giúp em một việc.”

Văn Việt không nói gì, chỉ lẳng lặng mà nhìn cô.

Tống Vãn Huỳnh hạ quyết tâm nói, “Em không cẩn thận hái hoa quỳnh của ông nội, sợ ông sẽ trách mắng lại nghĩ đến ông nội thích chị dâu như vậy hẳn là sẽ không trách chị ấy, cho nên mới định giá họa lên đầu chị dâu, anh cả, em biết sai rồi, về sau những chuyện như vậy sẽ không bao giờ phát sinh nữa, em thề!”

Không có giảo biện cũng không có giả vờ đáng thương.

Trong lòng Tống Vãn Huỳnh rõ ràng, Văn Việt dám lấy chuyện này ra mặt đối mặt chất vấn cô thì nhất định là đã biết chân tướng, lại tiếp tục giảo biện thì sẽ chỉ làm ấn tượng của anh đối với mình ngày càng kém.

“Thật ra so sánh với cô, ông nội càng thích cô hơn.”

“A?” Tống Vãn Huỳnh cúi đầu, “Ồ.”

“Thật ra trong lòng cô biết rõ ông nội và mẹ thích cô hơn, cho nên cô mới không sợ hãi như vậy.” Anh nhẹ giọng nói: “Nếu ông nội lựa chọn tha thứ cho cô, mẹ lựa chọn bảo vệ cô, Văn Nghiên cũng không ly hôn với cô, vậy tôi sẽ không nói thêm gì nữa, nhưng tôi hy vọng cô hiểu rằng sự khoan dung là có hạn. Đừng làm tổn thương tình cảm của mọi người, tiếp tục làm loại chuyện hại người hại mình như vậy.”

Lời nói của Văn Việt không hề gay gắt và cứng rắn, dường như mũi nhọn sắc bén trước đây của anh đã bị đè nén trong chiếc xe lăn chật hẹp này.

Nhưng Tống Vãn Huỳnh biết, sự kiềm chế hiện tại của anh chẳng qua chỉ là những con sóng dữ dội dưới mặt biển tĩnh lặng, một khi mặt biển tĩnh lặng bị phá vỡ, gió lớn và sóng lớn sẽ phá hủy chiếc thuyền nhỏ của cô mà không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Cô gật đầu liên tục, “Vâng vâng vâng! Anh cả nói đúng!”

“Tôi đã sa thải công nhân nhà ấm trồng hoa, chuyện này dừng ở đây, cô tự giải quyết cho tốt.”

Vừa nói anh vừa điều khiển xe lăn rời đi.

“Anh cả.” Tống Vãn Huỳnh gọi lại, hỏi: “Vậy câu trả lời của anh là gì?”

“Đây là chuyện của cô không liên quan đến tôi.”

Nói xong anh điều khiển xe lăn rời đi.

Chiều hôm sau, thương hiệu mà Văn phu nhân đã hẹn giao những mẫu trang phục mới nhất của mùa này đến tận nhà.

Không có bên trọng bên khinh, hai người Tống Vãn Huỳnh cùng Minh Vi đều có ba bộ trang phục để lựa chọn.

Văn phu nhân xuất thân danh môn, từ nhỏ đã vô cùng quen thuộc với những thương hiệu này, ánh mắt thẩm mỹ lại tốt, váy dạ hội bà chọn cho hai người cũng dựa theo đúng khí chất của họ.

Lễ phục của Minh Vi lấy gợi cảm hào phóng là chủ, mà lễ phục của Tống Vãn Huỳnh chủ yếu là linh động nghịch ngợm.

Khi Tống Vãn Huỳnh đang do dự giữa ba chiếc váy, bà quyết đoán chọn một chiếc váy đen nhỏ không dây và nói, "Thử chiếc này xem."

Đây không phải là một chiếc váy đen nhỏ bình thường, mặt vải dệt bằng nhung trông càng sáng hơn dưới ánh đèn, vòng eo dùng vô số vụn kim cương điểm xuyết, từng viên đều là khâu vá thủ công.

Tống Vãn Huỳnh mặc vào thử.

Không thể không nói, ánh mắt Văn phu nhân quả nhiên độc đáo, chiếc váy giống như được định chế riêng cho Tống Vãn Huỳnh vậy, làn da trắng nõn cùng khung xương thanh mảnh, thiết kế tôn lên đường cong cổ thiên nga tuyệt đẹp, bên hông điểm xuyết vụn kim cương càng làm nổi bật vòng eo thon gọn đến mức một tay có thể ôm hết của cô.

“Thật là đẹp mắt, Vãn Huỳnh của chúng ta giống như công chúa vậy.”

Văn phu nhân thời trẻ một lòng muốn sinh con gái để có thể thắt bím tóc, mặc vào các kiểu váy, trang điểm đến xinh xinh đẹp đẹp, đáng tiếc lại liên tiếp sinh hai đứa con trai, điều này còn làm bà tiếc hận một đoạn thời gian, hiện giờ nhìn nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn tươi sáng của Tống Vãn Huỳnh thì càng nhìn càng thích.

Tiếng đập cửa vang lên.

“Vào đi.”

Minh Vi đẩy cửa bước vào.

Thấy là Minh Vi tới, Văn phu nhân cười hướng cô nói: “Nhìn xem, đây là ba bộ lễ phục mẹ đặc biệt chọn lựa cho con mặc đi tiệc rượu ngày mai, con có thích bộ nào không?”

Minh Vi hơi sửng sốt, “Không cần phiền toái vậy đâu, con đã chuẩn bị lễ phục cho tiệc rượu ngày mai rồi.”

“Không phiền toái, mẹ cũng đã chuẩn bị ba bộ lễ phục cho Vãn Huỳnh lựa chọn rồi, con cũng là con dâu của mẹ, các con đều giống nhau, nhìn thử xem, nếu không thích thì có thể nói bên nhãn hiệu lại đưa tới hai bộ nữa.”

“Chị dâu chị đừng cự tuyệt tâm ý của mẹ nữa, chị xem mẹ thật sự rất có mắt nhìn, em cảm thấy ba bộ lễ phục này chị mặc bộ nào cũng đều đẹp.”

Đối với việc Văn phu nhân bất công, Minh Vi đã sớm tập thành thói quen, đặc biệt là khi cô biết người mẹ mất sớm của Tống Vãn Huỳnh là bạn thân nhất lúc còn trẻ của Văn phu nhân, cô liền biết bà đối đãi với mình và Tống Vãn Huỳnh tuyệt đối không bao giờ giống nhau.