Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.2/10 từ 16 lượt Tác giả: Công Tử Văn Tranh Tran / Editor: Đảo PPP Beta: Đảo PPP Thể loại: Xuyên sách, Hiện đại, Hào môn thế gia, Công sở, Cưới trước yêu sau, HE, Hài hước, Sủng Ngọt, Sạch, Xuyên không, Showbiz, Ấm áp, Góc nhìn nữ chính, Nữ phụ, Nghiệp giới tinh anh, Chậm nhiệt Độ dài: 202 Giới thiệu: Làm một vai ác trà xanh vượt tiêu chuẩn trong tiểu thuyết, Tống Vãn Huỳnh mọi lúc mọi nơi đều muốn khó xử hãm hại nữ chính. Không những hủy sự nghiệp của nữ chính mà còn suýt hại chết đứa con đầu lòng của cô cùng nam chính, để rồi cuối cùng rơi vào kết cục bị bắt bỏ tù. Đột nhiên xuyên qua, cô trở thành tiểu trà xanh Tống Vãn Huỳnh mà mỗi người đều muốn đánh chửi kia. Mà người chồng trên danh nghĩa của cô – Văn Nghiên, chính là đại vai ác của truyện, vì muốn đoạt gia sản của Văn gia mà liên tiếp hãm hại anh trai ruột, thậm chí còn có ý định giết người. Nhớ tới kết cục ở tù mọt gông của mình trong tiểu thuyết, Tống Vãn Huỳnh quyết tâm phải ôm chặt cái đùi to nhất kia. “Thật hâm mộ anh cả có thể cưới được một người tốt như chị làm vợ, nếu em có thể cưới được chị, nhất định sẽ chăm sóc bảo vệ chị thật tốt, không để chị chịu một chút ủy khuất nào.” “Chị thấy tâm trạng em không tốt lắm cho nên tới ở cùng em, anh cả anh sẽ không tức giận chứ?” “Chị đừng nóng giận, đều là em sai, anh cả chỉ là nói em hai câu mà thôi, em không ủy khuất, một chút cũng không ủy khuất T^T” “Chị, ôm một cái [ đáng thương ]” — Thời gian gần đây Văn Nghiên phát hiện người vợ trên danh nghĩa của mình đã thay đổi. Ngày trước đối với anh liếc mắt đưa tình giả vờ tình thâm ý trọng, hiện tại đến giả vờ cũng không muốn nữa. Tống Vãn Huỳnh: “Tôi biết anh không thích tôi, tôi cũng mặc kệ anh ở bên ngoài làm gì, tôi chỉ muốn một điều, anh có thể không trở về nhà, nhưng không thể đột nhiên về nhà.” Cho đến một ngày, anh đột nhiên nảy ra ý định về nhà vào đêm khuya. Ngoài cửa phòng, anh nghe được Tống Vãn Huỳnh ủy khuất lên án. “Chị, chị cũng biết Văn Nghiên anh ấy ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ, lả lơi ong bướm, cả ngày không về nhà, em biết anh ấy không yêu em nhưng em cũng không có cách nào, dù em làm gì cũng không chiếm được trái tim của anh ấy…… Em thật sự rất đau khổ, chị đêm nay chị có thể đến ở cùng em không?”. Văn Nghiên: “?” Vừa quay đầu lại, đột nhiên không kịp phòng ngừa đối diện với ánh mắt u oán của anh cả. “Em có thể quản vợ của mình không, bảo em ấy cách xa vợ của anh một chút?” “……” Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Tống Vãn Huỳnh, Văn Nghiên ┃ Vai phụ: Minh Vi, Văn Việt Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 55

Chương 55: Văn tổng, đến nơi rồi (1)

Đêm nay hầu như không ai trong đoàn chương trình ngủ ngon.

Đặc biệt là Tô Cẩm, với tư cách là người phụ trách chương trình, mọi sai sót đều do cô gánh vác. Kể từ sau vụ cướp, điện thoại của cô không ngừng đổ chuông, mãi đến tận khuya mới tạm lắng xuống.

Cô dựa vào lan can của ban công, lặng lẽ nhìn thành phố chìm trong màn đêm.

Cánh cửa ban công mở ra.

Minh Vi bước đến bên cạnh cô: "Muộn thế này rồi mà vẫn chưa ngủ sao?"

"Ngủ không được." Tô Cẩm thở dài. "Chuyện rối ren quá nhiều. Tống Vãn Huỳnh không sao chứ?"

"Cô ấy không sao, chỉ bị hoảng sợ một chút, giờ đã ngủ rồi."

"Vậy thì tốt."

"Cậu định làm thế nào?"

"Tạm dừng quay và nhanh chóng về nước." Tô Cẩm cười khổ. "Xin lỗi nhé, chương trình xảy ra sự cố lớn như vậy, làm lỡ dở công việc của cậu rồi."

"Lỡ dở thì cũng chẳng đến mức. Dù sao tôi cũng đang rảnh, có cơ hội lên sóng chương trình của cậu cũng không tệ. Nghệ sĩ mà, sợ gì sóng gió, chỉ sợ không ai nhớ đến. Nhưng cậu chắc chắn muốn dừng quay sao?"

"Không còn cách nào khác. Tôi đã xem phản ứng dư luận trong nước, nếu tiếp tục quay thì e là sẽ bị mang tiếng là không quan tâm đến sự an toàn của khách mời."

"Không giống phong cách của cậu chút nào. Cậu mà cũng sợ áp lực dư luận à? Hơn nữa dư luận chỉ là nhất thời thôi, chịu đựng một chút là qua. Đây là tâm huyết của cậu và cả ê-kíp, cậu thực sự muốn dừng lại sao?"

Tô Cẩm im lặng hồi lâu. "Tôi sẽ suy nghĩ kỹ lại."

Minh Vi hiểu rõ những khó khăn và bất đắc dĩ của Tô Cẩm, liền vỗ nhẹ lên vai cô. "Nếu cần giúp gì thì cứ nói với tôi."

Trong khi đó, ở một căn phòng dưới ban công…

Lý Đô Mật đang cầm điện thoại khóc lóc: "Hôm nay thật sự đáng sợ lắm anh họ ơi! Anh không biết bọn cướp đó ngang nhiên đến mức nào đâu. Giữa ban ngày ban mặt, chúng cướp mất cái túi mà anh tặng em!"

Ở đầu dây bên kia vang lên một tiếng cười khẩy: "Đồ vô dụng, khóc cái gì? Chỉ là một cái túi thôi mà."

"Nhưng đó là cái túi đắt nhất, đẹp nhất mà anh tặng em!"

"Được rồi, đừng khóc nữa. Anh đã xem tin tức rồi, các em chỉ là nạn nhân vô tình thôi. Anh ở nước ngoài bao nhiêu năm chưa bao giờ gặp chuyện như vậy mà em lại gặp phải. Còn nữa Lý Đô Mật, đáng lẽ anh không nên để em tham gia cái chương trình này. Bị người ta dắt mũi dễ dàng như vậy, đúng là mất mặt."

Lý Đô Mật yếu ớt phản bác: "Nhưng đâu phải lỗi của em, bọn họ thật sự bắt nạt em quá đáng."

"Đồ vô dụng, ngày mai anh sẽ giúp em xả giận."

Lý Đô Mật mừng rỡ, đúng lúc cô đang nghĩ cách lấy lại thể diện. "Anh họ? Anh giúp em sao? Anh định làm gì?"

"Có vài người bạn của anh mua mấy chiếc du thuyền ở khu vực đó, mấy ngày trước họ rủ anh đi chơi. Dù sao cũng rảnh, anh qua xem sao. Anh đoán đoàn chương trình của bọn em cũng phải nghỉ ngơi mấy hôm, em dẫn mọi người qua du thuyền chơi đi."

"À… chuyện này có ổn không?"

"Anh nói ổn là ổn. Em muốn xả giận thì mai đưa mọi người qua, không thì thôi, anh càng được yên tĩnh."

Lý Đô Mật vội nói: "Đừng mà! Được rồi, mai em sẽ nói với họ."

"Ừ, cúp máy đây."

Lý Đô Mật lau nước mắt, dần dần bình tĩnh lại. Nghĩ đến những ấm ức mấy ngày qua cộng với nỗi sợ hãi và mất mát hôm nay, cô bắt đầu mong chờ chuyến đi ngày mai.

Sáng hôm sau.

Khác với thường ngày khi mọi người đều xuống ăn sáng từ sớm, hôm nay mãi đến khi mặt trời lên cao, mọi người mới lục tục xuống lầu. Ai nấy đều lộ vẻ mệt mỏi tinh thần sa sút.

Chỉ riêng Tống Vãn Huỳnh là ngoại lệ.

"Đừng động đậy! Tay cậu bị thương, bác sĩ bảo mấy ngày tới không được cầm vật nặng. Dùng tay này cầm ly nước đi. Đúng rồi, vết thương còn đau không? Khi nào cần thay thuốc? Có tiện không?"

Nhìn Tống Vãn Huỳnh quan tâm chu đáo như vậy, Trương Chi Ngang không khỏi cảm thấy vui trong lòng. Cậu chau mày ôm lấy tay: "Lúc nãy không cảm thấy gì nhưng chị vừa nhắc, hình như… đau thật đó. Ôi chao…"

Tống Vãn Huỳnh cau mày: "Đau lắm sao?"

"Không sao, chỉ đau vài ngày, đợi vết thương lành thì sẽ ổn thôi. Chị đừng lo. Nhưng chuyện thay thuốc thì đúng là hơi bất tiện." Cậu làm ra vẻ khó xử rồi cười: "Nhưng cũng không có gì to tát, tự xoay tay một chút là xong."

"Nếu tiện thì để tôi giúp cậu thay thuốc nhé."

"Như vậy sao được?"

"Cậu bị thương là vì tôi, giúp cậu thay thuốc một chút thì có sao đâu?"

Trương Chi Ngang khẽ thở dài rồi cười híp mắt: "Vậy… làm phiền chị rồi."

Tống Vãn Huỳnh nheo mắt nhìn cậu như thể phát hiện điều gì đó: "Cậu đang diễn với tôi đúng không?"

Trương Chi Ngang chột dạ, vội ho hai tiếng, tiếp tục ôm tay giả vờ đau.

"……"

Lúc này, Tô Cẩm từ trên lầu đi xuống nhìn một lượt qua mọi người: "Mọi người đều có mặt rồi sao? Lý Đô Mật vẫn chưa xuống à?"

Vừa dứt lời, Lý Đô Mật cũng từ cầu thang đi xuống.

Thấy mọi người đã đông đủ, Tô Cẩm đứng trước bàn ăn, nét mặt đầy áy náy: "Về chuyện xảy ra hôm qua, tôi muốn gửi lời xin lỗi đến mọi người. Là sơ suất của tôi khi không chuẩn bị biện pháp an toàn tốt hơn khiến mọi người bị hoảng sợ. Những tổn thất về tài sản của mọi người, tôi sẽ đền bù đầy đủ. Ngoài ra về vấn đề quay chương trình… có thể chúng ta sẽ phải dừng lại ở đây."

"Dừng lại? Vì sao? Chuyện hôm qua đâu phải lỗi của chị, ai mà ngờ lại gặp phải cướp giữa ban ngày chứ?"