Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.2/10 từ 16 lượt Tác giả: Công Tử Văn Tranh Tran / Editor: Đảo PPP Beta: Đảo PPP Thể loại: Xuyên sách, Hiện đại, Hào môn thế gia, Công sở, Cưới trước yêu sau, HE, Hài hước, Sủng Ngọt, Sạch, Xuyên không, Showbiz, Ấm áp, Góc nhìn nữ chính, Nữ phụ, Nghiệp giới tinh anh, Chậm nhiệt Độ dài: 202 Giới thiệu: Làm một vai ác trà xanh vượt tiêu chuẩn trong tiểu thuyết, Tống Vãn Huỳnh mọi lúc mọi nơi đều muốn khó xử hãm hại nữ chính. Không những hủy sự nghiệp của nữ chính mà còn suýt hại chết đứa con đầu lòng của cô cùng nam chính, để rồi cuối cùng rơi vào kết cục bị bắt bỏ tù. Đột nhiên xuyên qua, cô trở thành tiểu trà xanh Tống Vãn Huỳnh mà mỗi người đều muốn đánh chửi kia. Mà người chồng trên danh nghĩa của cô – Văn Nghiên, chính là đại vai ác của truyện, vì muốn đoạt gia sản của Văn gia mà liên tiếp hãm hại anh trai ruột, thậm chí còn có ý định giết người. Nhớ tới kết cục ở tù mọt gông của mình trong tiểu thuyết, Tống Vãn Huỳnh quyết tâm phải ôm chặt cái đùi to nhất kia. “Thật hâm mộ anh cả có thể cưới được một người tốt như chị làm vợ, nếu em có thể cưới được chị, nhất định sẽ chăm sóc bảo vệ chị thật tốt, không để chị chịu một chút ủy khuất nào.” “Chị thấy tâm trạng em không tốt lắm cho nên tới ở cùng em, anh cả anh sẽ không tức giận chứ?” “Chị đừng nóng giận, đều là em sai, anh cả chỉ là nói em hai câu mà thôi, em không ủy khuất, một chút cũng không ủy khuất T^T” “Chị, ôm một cái [ đáng thương ]” — Thời gian gần đây Văn Nghiên phát hiện người vợ trên danh nghĩa của mình đã thay đổi. Ngày trước đối với anh liếc mắt đưa tình giả vờ tình thâm ý trọng, hiện tại đến giả vờ cũng không muốn nữa. Tống Vãn Huỳnh: “Tôi biết anh không thích tôi, tôi cũng mặc kệ anh ở bên ngoài làm gì, tôi chỉ muốn một điều, anh có thể không trở về nhà, nhưng không thể đột nhiên về nhà.” Cho đến một ngày, anh đột nhiên nảy ra ý định về nhà vào đêm khuya. Ngoài cửa phòng, anh nghe được Tống Vãn Huỳnh ủy khuất lên án. “Chị, chị cũng biết Văn Nghiên anh ấy ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ, lả lơi ong bướm, cả ngày không về nhà, em biết anh ấy không yêu em nhưng em cũng không có cách nào, dù em làm gì cũng không chiếm được trái tim của anh ấy…… Em thật sự rất đau khổ, chị đêm nay chị có thể đến ở cùng em không?”. Văn Nghiên: “?” Vừa quay đầu lại, đột nhiên không kịp phòng ngừa đối diện với ánh mắt u oán của anh cả. “Em có thể quản vợ của mình không, bảo em ấy cách xa vợ của anh một chút?” “……” Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Tống Vãn Huỳnh, Văn Nghiên ┃ Vai phụ: Minh Vi, Văn Việt Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 43

Chương 43: Chị có cảm thấy Trương Chi Ngang có ý với chị Vãn Huỳnh không? (1)

Minh Vi định chờ mưa giảm bớt rồi nhờ Carl lái xe đi siêu thị mua đồ, nhưng chờ đến trưa, dù mưa không còn lớn như buổi sáng, nhưng cửa sổ vẫn vang lên tiếng lộp bộp.

Minh Vi quyết định không chờ nữa.

Hứa Bạc Chu liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, ngăn cô lại, “Mưa to như vậy còn phải mua nhiều đồ nữa, tôi và Trương Chi Ngang sẽ đi, những người còn lại sẽ ở nhà.”

Trương Chi Ngang cắn miếng bánh mì rồi cùng Hứa Bạc Chu đi siêu thị.

Sau khoảng ba tiếng đồng hồ, hai người họ trở lại trong sự chờ đợi sốt ruột của mọi người. Họ mang theo các túi đồ lớn nhỏ, thậm chí còn mua đến ba chai Lão Can Ma.

Trong một đống đồ, Trương Chi Ngang bí mật mở ra một túi và đưa cho Tống Vãn Huỳnh xem, “Không có tôm hùm đất, nhưng có tôm hùm Boston, ăn xào hay hấp?”

Con tôm hùm Boston tươi sống, chiếc càng của nó lớn hơn cả tay cô, Tống Vãn Huỳnh không sợ đập nhẹ vào lớp vỏ cứng của nó, “Tất nhiên là hấp.”

Trương Chi Ngang cười, “Cũng như tôi nghĩ.”

Vì ngoài Trương Chi Ngang ra, những người còn lại đều không biết nấu ăn nên Trương Chi Ngang không ngần ngại chiếm lấy vị trí đầu bếp, phân công mọi người các nhiệm vụ như rửa rau, cắt rau.

“Chị Minh Vi và Tống Vãn Huỳnh rửa rau, chị Nhậm Khả và Tống Di cắt rau, Lý Đô Mật, ” nhìn cô nàng mặt đầy vẻ không hài lòng khi chọn đồ trong túi mua đồ, Trương Chi Ngang ngập ngừng rồi nói, “Cô cắt trái cây nhé, không sao chứ?”

“Á, ở nhà tôi chưa từng…”

“Không cắt thì tự mình làm bò bít tết nhé.”

Lời than thở của Lý Đô Mật nhanh chóng dừng lại, “Được rồi, cắt thì cắt.”

Mọi người đều làm việc của mình, căn bếp nhanh chóng trở nên nhộn nhịp.

Theo đúng nghĩa đen, căn bếp lúc này tràn ngập khói và dầu mỡ.

Căn nhà mà họ ở là một căn bếp kiểu phương Tây chuẩn mực, nhưng đối với việc xào nấu kiểu Trung Quốc thì không tiện lắm, chỉ cần xào một đĩa thịt ớt là cả nhà đã đầy mùi khói, ngột ngạt vô cùng. Mọi người lo rằng mùi khói sẽ khởi động báo động cháy nên Tống Vãn Huỳnh và Tống Di phải lấy những chiếc ghế, dùng tờ A4 xếp lại thành đống để quạt gió ra xa nơi báo động.

Hai giờ sau, dưới sự bận rộn của đầu bếp Trương, một bàn đồ ăn Trung Quốc khá ổn được dọn lên.

Lúc này mưa đã ngừng, trời cũng tối dần.

Sau cơn mưa to, không khí sạch sẽ hơn mang lại chút cảm giác mát mẻ của mùa hè.

Mọi người đặt một bàn ăn trên sân thượng tầng bốn, mang đồ ăn ra ngoài.

Carl rất thích món Trung Quốc, nên khi mọi người mời ông ấy cũng ngồi vào bàn. Để cảm ơn mọi người, ông ấy mang ra vài chai rượu vang từ hầm rượu để uống.

Nhậm Khả không thể chờ thêm, ngay lập tức gắp một miếng thịt kho tàu, vừa nhai vừa nhìn Trương Chi Ngang, sau đó trong ánh mắt chờ đợi của mọi người, cô vội vã thay đổi sắc mặt, đưa tay giơ ngón cái lên, “Trương Chi Ngang, cậu giỏi thật đấy, không ngờ tay nghề lại tốt như vậy.”

Trương Chi Ngang đắc ý nhướn mày, “Ngon thì cứ ăn nhiều vào, món tôi làm sau này không phải muốn ăn là có đâu.”

“Được khen một câu mà cậu đã tự cao rồi à.”

Nghe lời khen của Nhậm Khả, mọi người bắt đầu dùng bữa, ai nấy đều khen không ngớt.

Tống Vãn Huỳnh gắp một miếng tôm hùm, thịt tôm dai ngon, mỗi miếng đều tràn đầy vị ngọt tinh tế của tôm.

Trương Chi Ngang quan sát thái độ của cô, cười nói, “Thế nào, tôm hùm tôi làm không thua gì tôm hùm đất mà chị muốn ăn đúng không?”

Tống Vãn Huỳnh không ngần ngại khen ngợi, “Rất ngon, chỉ kém một chút so với tay nghề của dì Trần thôi.”

Thấy cô vẫn giữ thái độ như mọi khi, Trương Chi Ngang cười đùa nói: “Khen thì khen, sao lại phải so sánh với dì của chị chứ?”

Tống Vãn Huỳnh liếc anh ta, “Có thể đem cậu so với dì ấy đã là công nhận tay nghề của cậu rồi đấy.”