Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.2/10 từ 16 lượt Tác giả: Công Tử Văn Tranh Tran / Editor: Đảo PPP Beta: Đảo PPP Thể loại: Xuyên sách, Hiện đại, Hào môn thế gia, Công sở, Cưới trước yêu sau, HE, Hài hước, Sủng Ngọt, Sạch, Xuyên không, Showbiz, Ấm áp, Góc nhìn nữ chính, Nữ phụ, Nghiệp giới tinh anh, Chậm nhiệt Độ dài: 202 Giới thiệu: Làm một vai ác trà xanh vượt tiêu chuẩn trong tiểu thuyết, Tống Vãn Huỳnh mọi lúc mọi nơi đều muốn khó xử hãm hại nữ chính. Không những hủy sự nghiệp của nữ chính mà còn suýt hại chết đứa con đầu lòng của cô cùng nam chính, để rồi cuối cùng rơi vào kết cục bị bắt bỏ tù. Đột nhiên xuyên qua, cô trở thành tiểu trà xanh Tống Vãn Huỳnh mà mỗi người đều muốn đánh chửi kia. Mà người chồng trên danh nghĩa của cô – Văn Nghiên, chính là đại vai ác của truyện, vì muốn đoạt gia sản của Văn gia mà liên tiếp hãm hại anh trai ruột, thậm chí còn có ý định giết người. Nhớ tới kết cục ở tù mọt gông của mình trong tiểu thuyết, Tống Vãn Huỳnh quyết tâm phải ôm chặt cái đùi to nhất kia. “Thật hâm mộ anh cả có thể cưới được một người tốt như chị làm vợ, nếu em có thể cưới được chị, nhất định sẽ chăm sóc bảo vệ chị thật tốt, không để chị chịu một chút ủy khuất nào.” “Chị thấy tâm trạng em không tốt lắm cho nên tới ở cùng em, anh cả anh sẽ không tức giận chứ?” “Chị đừng nóng giận, đều là em sai, anh cả chỉ là nói em hai câu mà thôi, em không ủy khuất, một chút cũng không ủy khuất T^T” “Chị, ôm một cái [ đáng thương ]” — Thời gian gần đây Văn Nghiên phát hiện người vợ trên danh nghĩa của mình đã thay đổi. Ngày trước đối với anh liếc mắt đưa tình giả vờ tình thâm ý trọng, hiện tại đến giả vờ cũng không muốn nữa. Tống Vãn Huỳnh: “Tôi biết anh không thích tôi, tôi cũng mặc kệ anh ở bên ngoài làm gì, tôi chỉ muốn một điều, anh có thể không trở về nhà, nhưng không thể đột nhiên về nhà.” Cho đến một ngày, anh đột nhiên nảy ra ý định về nhà vào đêm khuya. Ngoài cửa phòng, anh nghe được Tống Vãn Huỳnh ủy khuất lên án. “Chị, chị cũng biết Văn Nghiên anh ấy ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ, lả lơi ong bướm, cả ngày không về nhà, em biết anh ấy không yêu em nhưng em cũng không có cách nào, dù em làm gì cũng không chiếm được trái tim của anh ấy…… Em thật sự rất đau khổ, chị đêm nay chị có thể đến ở cùng em không?”. Văn Nghiên: “?” Vừa quay đầu lại, đột nhiên không kịp phòng ngừa đối diện với ánh mắt u oán của anh cả. “Em có thể quản vợ của mình không, bảo em ấy cách xa vợ của anh một chút?” “……” Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Tống Vãn Huỳnh, Văn Nghiên ┃ Vai phụ: Minh Vi, Văn Việt Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 191

Chương 191: Vị trí làm chồng này nhường cho em ấy luôn đi! (2)

Khi Tống Vãn Huỳnh từ nhà vệ sinh bước ra chỉ thấy mỗi mình Văn phu nhân ở phòng khách. Cô nhìn quanh một vòng rồi hỏi:
“Mẹ, Minh Phi đâu rồi ạ?”

“Về rồi.”

“Ồ.”

Văn phu nhân nhíu mày, “Văn Việt sao đột nhiên lại đề nghị đưa con bé về nhỉ?”

“Cái gì ạ?” Tống Vãn Huỳnh sững lại, “Anh cả đưa cô ta về? Sao lại thế được?”

Văn phu nhân cũng không đoán được con trai cả đang nghĩ gì, thở dài nói:
“Giờ mẹ càng ngày càng không hiểu Văn Việt đang nghĩ gì nữa rồi.”

Tống Vãn Huỳnh gật đầu, lẩm bẩm:
“Con cũng không hiểu anh cả rốt cuộc đang nghĩ gì. Trong nhà thiếu tài xế à? Nhất định phải tự mình đưa đi? Minh Phi có cái gì mà ghê gớm vậy, đến mức anh cả phải đích thân đưa về.”

“Vãn Huỳnh, con hình như rất không thích Minh Phi?”

Trong phòng chỉ còn mình Văn phu nhân nên Tống Vãn Huỳnh cũng chẳng cần phải giả bộ nữa, gật đầu nói:
“Mẹ, con vừa từ đoàn phim của chị Minh Vi về, chị ấy kể cho con nghe nhiều chuyện hồi nhỏ. Nhà họ Minh đối xử với chị ấy rất tệ, đặc biệt là Minh Phi, hồi nhỏ toàn bắt nạt chị ấy. Bây giờ thấy anh cả quay lại Văn thị liền vội vã chạy đến bợ đỡ, con ghét cô ta.”

Văn phu nhân hiện lên vẻ mặt “biết ngay mà”:
“Mẹ biết ngay là chuyện này. Con không ưa Minh Phi đến mức không thèm giấu nữa rồi. Nhưng dù sao người ta cũng là khách, con là chủ, phải có phong thái của một người chủ chứ. Ít nhất cũng không để người khác nói ra nói vào. Cô ta có tâm tư gì mẹ chẳng lẽ lại không biết? Có vài chuyện trong lòng hiểu là được rồi, không cần phải nói toạc ra. Dù sao cũng nên giữ một chút mặt mũi, giữ phép lịch sự cơ bản.”

Tống Vãn Huỳnh ngỡ ngàng: “Mẹ biết hết rồi ạ?”

“Nghĩ mẹ già lẩm cẩm đến mức không biết sao?” Văn phu nhân thu lại nụ cười,
“Minh Phi trông thì có vẻ nhiệt tình đơn thuần nhưng tâm tư quá nhiều. Nếu biết dùng trí óc vào việc chính đáng, mẹ còn không ngại giúp đỡ. Tiếc là đứa nhỏ này đi nhầm đường, không quay đầu lại được nữa.”

Nói đến đây, Văn phu nhân bật cười:
“Nhà họ Minh chắc tưởng chúng ta không biết chuyện Minh Vi bị ép thay em gái gả vào nhà mình.”

Tống Vãn Huỳnh tròn mắt kinh ngạc:
“Mẹ biết chuyện đó ạ? Con cứ tưởng mẹ không biết nên cũng không dám nhắc tới…”

Văn phu nhân nhìn cô, bất đắc dĩ bật cười:
“Chuyện lớn như vậy sao mẹ lại không biết? Thật ra hôn ước năm xưa chỉ là câu nói đùa giữa bố con và ông của Minh Vi thôi, nhà họ Minh lại tưởng là thật. Bọn mẹ cũng không muốn làm lớn chuyện, định để sau này mấy đứa lớn rồi rồi tính. Nếu không phải hai đứa tự nguyện thì hôn ước tất nhiên phải hủy bỏ.”

Nói đến đây, Văn phu nhân thở dài:
“Nhưng không ngờ sau vụ tai nạn, nhà họ Minh lại tự tìm tới nói muốn thực hiện hôn ước giữa hai đứa nhỏ. Lúc đó ông nội con và mẹ đều hiểu, chắc là nhà họ Minh không muốn mang tiếng thất hứa nên mới quyết định gả đi. Hồi đó cũng đâu chỉ rõ ai là người được hứa hôn với Văn Việt, Minh Vi hay Minh Phi đều là con gái nhà họ Minh, vì thế nên thành ra Minh Vi là người gả tới.”

Tống Vãn Huỳnh hỏi: “Thế chị Minh Vi thì sao ạ?”

“Mẹ đã hỏi Minh Vi rồi, con bé nguyện ý ở lại nhà họ Văn. Một khi đã cưới Văn Việt thì con bé chính là con gái của mẹ, mẹ sao có thể để người khác bắt nạt con gái mình chứ?”

Trên xe, gương mặt của Văn Việt vẫn lạnh lùng không biểu cảm, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước ngày càng u ám.

Minh Phi ngồi ghế phụ, hai tay nắm chặt túi xách, thỉnh thoảng lén nhìn về phía Văn Việt, tim đập thình thịch.

Cuộc đời con người có vô số lựa chọn, Minh Phi luôn tin rằng mình chưa từng chọn sai lần nào, vì thế cuộc sống mới thuận buồm xuôi gió như vậy.

Nhưng khi nghe tin Văn Việt đã hồi phục, lại nhìn thấy ảnh anh đi làm được chụp lén trên mạng, cô đã có khoảnh khắc nghi ngờ — liệu mình có chọn sai khi để Minh Vi thay mình gả đi năm đó không?

Dù xét về điều kiện bản thân hay gia thế, Văn Việt đều là người xuất sắc.

Nhất là hôm nay, sau khi trực tiếp gặp mặt trò chuyện với anh, cô càng xác định — mình đã sai thật rồi.

“Anh rể, cảm ơn anh hôm nay đã đưa em về, thật sự làm phiền anh quá rồi.”

Văn Việt liếc cô một cái, thản nhiên nói:
“Nếu cô thấy phiền thì lần sau đừng tới nữa.”

“… Gì cơ ạ?”

“Cô không nghe rõ tôi nói gì sao?”

Minh Phi ngập ngừng:
“Em… em làm sai chuyện gì sao ạ?”

“Minh Phi, trên xe chỉ có hai chúng ta, cô không cần phải giả vờ nữa. Cô nghĩ gì trong lòng tôi đều biết rõ. Cô đã làm gì với Minh Vi tôi cũng biết rõ.”

“Em… em không hiểu anh đang nói gì đâu, anh rể.”

“Không hiểu?” Văn Việt cười lạnh,
“Cô chẳng phải đang hối hận vì đã để Minh Vi thay mình gả cho tôi sao?”

Đồng tử Minh Phi co rút lại, tay siết túi xách đến đổ mồ hôi,
“Sao anh biết? Là Minh Vi nói với anh à?”

“Nhà họ Minh các người tính toán thật giỏi. Không muốn để con ruột phải gả cho một người tàn phế như tôi liền ép Minh Vi thay thế. Bây giờ lại còn mong tôi vì Minh Vi mà nể mặt giúp đỡ nhà các người? Nhà họ Minh chắc thật sự đã đến bước đường cùng rồi đúng không?”

Sắc mặt Minh Phi lập tức trắng bệch.

“Cô không nghĩ nhà họ Minh sa sút đến thế chỉ vì kinh doanh không tốt đấy chứ?”

Minh Phi dường như đoán ra điều gì đó, không thể tin được mà nhìn Văn Việt:
“Anh…”

“Thái độ của tôi rất rõ ràng, cô có thể chuyển lời này đến bố cô. Tôi không những không giúp mà còn sẽ đổ thêm dầu vào lửa cho bùng lên mạnh hơn nữa.”

Chiếc xe dừng lại bên đường.

Văn Việt lạnh lùng nhìn Minh Phi:
“Xuống xe.”

Lúc này Minh Phi đã câm lặng không nói nổi một lời, vội vã bước xuống xe như chạy trốn.

Biệt thự nhà họ Văn.

Tống Vãn Huỳnh ngồi thở dài trên ghế sofa trong phòng, ánh mắt hướng về phía ban công cách đó không xa.

Lúc này bên ngoài đã tối đen, rõ ràng đưa người về chỉ mất khoảng một tiếng, vậy mà đến mười giờ đêm Văn Việt vẫn chưa quay lại.

Văn Nghiên vừa bước vào đã nghe thấy tiếng cô thở dài thườn thượt.

“Sao đang yên đang lành lại thở dài?”