Giới thiệu truyện

Đánh giá: 8.2/10 từ 16 lượt Tác giả: Công Tử Văn Tranh Tran / Editor: Đảo PPP Beta: Đảo PPP Thể loại: Xuyên sách, Hiện đại, Hào môn thế gia, Công sở, Cưới trước yêu sau, HE, Hài hước, Sủng Ngọt, Sạch, Xuyên không, Showbiz, Ấm áp, Góc nhìn nữ chính, Nữ phụ, Nghiệp giới tinh anh, Chậm nhiệt Độ dài: 202 Giới thiệu: Làm một vai ác trà xanh vượt tiêu chuẩn trong tiểu thuyết, Tống Vãn Huỳnh mọi lúc mọi nơi đều muốn khó xử hãm hại nữ chính. Không những hủy sự nghiệp của nữ chính mà còn suýt hại chết đứa con đầu lòng của cô cùng nam chính, để rồi cuối cùng rơi vào kết cục bị bắt bỏ tù. Đột nhiên xuyên qua, cô trở thành tiểu trà xanh Tống Vãn Huỳnh mà mỗi người đều muốn đánh chửi kia. Mà người chồng trên danh nghĩa của cô – Văn Nghiên, chính là đại vai ác của truyện, vì muốn đoạt gia sản của Văn gia mà liên tiếp hãm hại anh trai ruột, thậm chí còn có ý định giết người. Nhớ tới kết cục ở tù mọt gông của mình trong tiểu thuyết, Tống Vãn Huỳnh quyết tâm phải ôm chặt cái đùi to nhất kia. “Thật hâm mộ anh cả có thể cưới được một người tốt như chị làm vợ, nếu em có thể cưới được chị, nhất định sẽ chăm sóc bảo vệ chị thật tốt, không để chị chịu một chút ủy khuất nào.” “Chị thấy tâm trạng em không tốt lắm cho nên tới ở cùng em, anh cả anh sẽ không tức giận chứ?” “Chị đừng nóng giận, đều là em sai, anh cả chỉ là nói em hai câu mà thôi, em không ủy khuất, một chút cũng không ủy khuất T^T” “Chị, ôm một cái [ đáng thương ]” — Thời gian gần đây Văn Nghiên phát hiện người vợ trên danh nghĩa của mình đã thay đổi. Ngày trước đối với anh liếc mắt đưa tình giả vờ tình thâm ý trọng, hiện tại đến giả vờ cũng không muốn nữa. Tống Vãn Huỳnh: “Tôi biết anh không thích tôi, tôi cũng mặc kệ anh ở bên ngoài làm gì, tôi chỉ muốn một điều, anh có thể không trở về nhà, nhưng không thể đột nhiên về nhà.” Cho đến một ngày, anh đột nhiên nảy ra ý định về nhà vào đêm khuya. Ngoài cửa phòng, anh nghe được Tống Vãn Huỳnh ủy khuất lên án. “Chị, chị cũng biết Văn Nghiên anh ấy ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ, lả lơi ong bướm, cả ngày không về nhà, em biết anh ấy không yêu em nhưng em cũng không có cách nào, dù em làm gì cũng không chiếm được trái tim của anh ấy…… Em thật sự rất đau khổ, chị đêm nay chị có thể đến ở cùng em không?”. Văn Nghiên: “?” Vừa quay đầu lại, đột nhiên không kịp phòng ngừa đối diện với ánh mắt u oán của anh cả. “Em có thể quản vợ của mình không, bảo em ấy cách xa vợ của anh một chút?” “……” Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Tống Vãn Huỳnh, Văn Nghiên ┃ Vai phụ: Minh Vi, Văn Việt Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 6

Chương 6: Vợ chồng như chim liền cánh, tai vạ lan đến tôi…phi phi phi! (1)

“Giả mang thai” ba chữ giống như một thanh kiếm treo ở đỉnh đầu Tống Vãn Huỳnh.

Chung lão mà Văn lão tiên sinh cố ý mời đến chắc cũng không phải lang băm mua danh chuộc tiếng gì, hẳn là lão trung y có 60 năm kinh nghiệm hành nghề thật.

Qua sự khám chữa của ông ấy, hai chân Văn Việt lần đầu tiên có tri giác rồi chậm rãi phục hồi, sau đó nữa là đứng lên dưới sự trợ giúp của Minh Vi.

Cho nên việc trong bụng cô có đứa trẻ nào hay không, lão trung y có y thuật lợi hại như vậy chẳng lẽ lại khám không ra?

Tống Vãn Huỳnh nằm trên giường, nghĩ đến lúc khi Văn Việt đứng lên, chuyện đầu tiên anh ta làm chính là xử lý “Tống Vãn Huỳnh”, người thường xuyên làm khó dễ vợ yêu xinh đẹp của anh ta ở Văn gia thì chỉ muốn xỉu ngang.

Không được!

Không thể để chuyện như vậy xảy ra.

Chuyện giả mang thai chỉ có thể lừa gạt được nhất thời chứ không lừa được cả đời, ngồi chờ chết sẽ chỉ làm chính mình lâm vào hoàn cảnh càng bị động.

Thẳng thắn thú nhận ngay bây giờ còn hơn là chờ đến lúc bị người khác vạch trần sự thật “Tống Vãn Huỳnh” giả mang thai.

Trong tiểu thuyết, thật ra Văn phu nhân hoàn toàn đứng về phía của Tống Vãn Huỳnh, bất kể Tống Vãn Huỳnh làm chuyện xấu gì, bà đều che chở vô điều kiện, ngay cả cuối cùng Tống Vãn Huỳnh suýt nữa hại chết đứa con đầu lòng của nam nữ chính, tất cả mọi người đều ghét bỏ Tống Vãn Huỳnh, chỉ có Văn phu nhân thường xuyên vào tù thăm nguyên chủ, rơi lệ đầy mặt dặn dò cô cải tạo thật tốt, một lần nữa làm người.

Hiện tại cô thẳng thắn thì có lẽ còn có thể dựa vào việc Văn phu nhân chưa thất vọng tột đỉnh đối với nguyên thân cùng với ông nội người luôn muốn gia hòa vạn sự hưng, cùng lắm thì bị mắng một trận không có gì ghê gớm, thời gian càng kéo dài thì ai biết sẽ có biến cố gì xảy ra.

Người ở trên đời này trừ bỏ sống chết thì đều là việc nhỏ.

Nếu đã trở thành Tống Vãn Huỳnh thì đương nhiên cũng phải tiếp nhận cuộc sống rối tinh rối mù của Tống Vãn Huỳnh.

Chết sớm siêu sinh sớm, liều mạng!

Tống Vãn Huỳnh mở cửa phòng, chọn một chỗ cao ở cầu thang xoắn ốc có thể mơ hồ nghe được âm thanh từ phòng khách truyền đến, hình như có người ngoài, còn không chỉ có một.

Toàn bộ dũng khí nháy mắt không còn một mảnh.

Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài.

Chờ một chút.

Theo cô nghĩ thì tốt nhất là ở trong một căn phòng trống, không có ai, thẳng thắn nói ra sự thật mang thai giả cho Văn phu nhân biết, chứ không phải tình huống có người ngoài như bây giờ, đem chuyện mình mang thai giả nháo đến ồn ào huyên náo.

Chuyện có thể đóng cửa lại giải quyết trong nhà thì không nên làm người ngoài chế giễu, lỡ như truyền ra ngoài, truyền đến mọi người đều biết thì cô làm sao dám ra ngoài gặp ai nữa?

Trong tiểu thuyết, tin tức Tống Vãn Huỳnh dựa vào việc giả mang thai để gả cho Văn Nghiên bị nam chính cố ý thả ra ngoài, người trong vòng lúc này mới phát hiện đóa tiểu bạch hoa không đơn thuần vô hại như vẻ bề ngoài.

Nếu có thể, cô muốn làm người tốt.

Tống Vãn Huỳnh đem cửa phòng mở một khe nhỏ tập trung chú ý động tĩnh dưới lầu, nhưng cô chờ tới mòn mỏi cũng không chờ được động tĩnh biến mất, chờ đến chán thì cô chú ý thấy được những ảnh chụp treo trong phòng.

Phòng ngủ này của Tống Vãn Huỳnh cùng Văn Nghiên treo không ít ảnh kết hôn của hai người, nổi bật nhất là khung ảnh to treo trên tường kia, chiếm cứ hơn phân nửa diện tích vách tường.

Không thể không nói, ánh mắt đầu tiên khi nhìn đến ảnh chụp của Văn Nghiên thì cô liền có chút hiểu rõ vì cái gì “Tống Vãn Huỳnh” một hai phải mặt nóng dán mông lạnh, Văn Nghiên xác thật có vốn liếng có thể hấp dẫn “Tống Vãn Huỳnh”.

Văn Nghiên vô cùng đẹp trai, ngũ quan sắc nét, khí chất thanh cao, cho dù là nhìn qua khung ảnh lạnh như băng cũng không thể che lấp khí chất cao quý lãnh diễm ấy.

Người đàn ông như vậy ở giới giải trí cô cũng chưa thấy qua mấy người.

Tống Vãn Huỳnh ngửa đầu nhìn chăm chú vào người đàn ông trong khung ảnh to lớn kia.

Làm nhân vật phản diện chính trong toàn bộ câu chuyện, Văn Nghiên vì muốn đoạt gia sản của Văn gia mà liên tiếp hãm hại anh trai ruột, thậm chí còn có ý định giết người.

Cuối cùng tự làm tự chịu, chết vì tai nạn xe cộ.

Đáng tiếc, đẹp trai như thế nhưng lại là đại vai ác chết không toàn thây, phí hoài gương mặt này.

Ngay khi sự hối hận thoáng qua trong tâm trí, Tống Vãn Huỳnh rùng mình giống như bị điện giật.

Vừa rồi cô suy nghĩ cái gì?

Cô thế mà lại thèm nhỏ dãi nhan sắc của đại vai ác!

Tống Vãn Huỳnh, tỉnh lại ngay!

Đây chính là đại vai ác! Một đại vai ác đầy mình ý nghĩ xấu xa!

Lớn lên đẹp trai thì có ích gì, trong tiểu thuyết có rất nhiều cơ hội để anh ta hối hận nhưng anh ta vẫn đi đến tận cùng không phải sao? Ngay cả khi sắp chết cũng không hối cải cũng không cảm thấy chính mình đã làm sai điều gì.

Cô chỉ không hiểu, khối bánh Văn gia lớn như vậy, hai anh em chia nhau ăn không ngon sao? Dã tâm của Văn Nghiên xuất phát từ đâu? Vì cái gì muốn một ngụm nuốt xuống? Cũng không sợ nghẹn chết.

Trên thực tế, thời điểm này Văn Nghiên đã âm thầm lên kế hoạch chiếm đoạt tài sản của Văn gia, độc chiếm quyền lực rồi.

“Lớn lên đẹp trai thì có ích gì? Con người quan trọng nhất không phải bề ngoài mà là nội tâm, một người đàn ông chính trực thiện lương có trách nhiệm mới xứng đáng được người khác phó thác cả đời, một bụng ý nghĩ xấu, ngoài tôi ra làm gì còn ai nguyện ý cùng anh kết hôn? Cưới được tôi là niềm vui lớn nhất của đời anh đấy!”