Giới thiệu truyện

Đánh giá: 6.1/10 từ 12 lượt Kiếp trước, cả đời Đỗ Tiểu Oánh vì nhà chồng mà vất vả, một người phụ nữ  lại bị coi như đàn ông,  ra công trường khiêng gạch, buộc thép, liều mạng nuôi lớn bốn đứa cháu trai.  Nhưng đổi lại, bốn cô con gái của bà  lần lượt yểu mệnh, ngay cả đứa con gái duy nhất còn  lại cũng nguội lạnh trái tim. Tưởng rằng đến tuổi hưởng phúc, nhưng khi  đã gần sáu mươi, bệnh tật bủa vây, cô mất  đi giá trị lợi dụng, những đứa cháu trai từng hứa sẽ phụng dưỡng liền trở mặt ngay lập tức. Mãi đến khi  bị nhốt trong chuồng dê chờ chết, cô mới  nhìn rõ bộ mặt thật của lũ lang sói vong ân bội nghĩa kia. Hối hận  không kịp! Chết cũng  không nhắm mắt! Mang theo oán hận và bất cam, Đỗ Tiểu Oánh sống lại! Trở về đúng ngày bi kịch ập xuống với con gái lớn. … Cô liều mình thay đổi, ngăn cản bi kịch bi thương của con, tung nắm đấm giáng thẳng vào lũ ma cà rồng hút máu kia. Đầu tiên là đánh gãy chân thằng cháu cả và lão goá già! Khi một  mình khó địch nổi bốn bàn tay,  người chồng kiếp trước sớm qua đời – lúc ấy đang ở ngoài quân ngũ – bỗng trở về! Sắc mặt Đỗ Tiểu Oánh lạnh lẽo: “Anh mà còn thiên vị cha mẹ anh, thì chúng  ta ly hôn! Con gái  tôi mang đi.” Nào ngờ,  người đàn ông cao lớn, hiên ngang  ấy đỏ hoe mắt, siết chặt eo cô: “Vợ ơi, chúng ta không ly hôn! Nhà này, em nói là quyết!” Xem thêm »

🔊 Đọc truyện
⚠️ Không thấy giọng tiếng Việt? Nhấp để xem hướng dẫn

Cách 1 (khuyến nghị): dùng Microsoft Edge. Edge có sẵn nhiều giọng Việt (Nam/Nữ) chất lượng cao. Mở trang bằng Edge và dùng nút “Bắt đầu”.

Cách 2 (Chrome/Windows): cài gói ngôn ngữ Việt để Chrome nhận giọng hệ thống:

  • Mở SettingsTime & LanguageLanguage & RegionAdd a language → chọn Vietnamese (Việt Nam), nhớ tick Speech.
  • Vào SpeechManage voicesAdd voices → thêm Vietnamese.
  • Khởi động lại Windows, sau đó khởi động lại Chrome. Vào trang này, chọn giọng “vi-VN”.

Chương 220

Chương 220

Nhìn hai vợ chồng nay đã thay đổi hoàn toàn, cả nhà ban đầu suýt chút nữa không nhận ra, phải nhờ Tiểu Diệc chủ động nhắc đến mới dám xác định.

Hai người đã khôi phục công việc cũ được hơn một năm, điều kiện sinh hoạt cải thiện rõ rệt, lại thêm tâm trạng tốt, khác hẳn dáng vẻ khổ sở, bi thương trước kia, như hai thế giới.

Đôi bên chào hỏi qua loa rồi mới ngồi xuống.

Tô Tình vội giới thiệu cho các con:

“Đây chính là chú Tống và thím Đỗ mà ba mẹ vẫn thường nhắc đến. Nếu không có họ, e rằng năm đó ba con mẹ con đã chẳng thể sống được đến ngày Tiểu Mặc đi xuống nông thôn.”

“Chào chú Tống, thím Đỗ. Cuối cùng chúng con cũng được gặp hai người rồi. Bao năm nay nhờ có sự giúp đỡ của hai người, ân tình này thật khó báo đáp. Sau này nếu có việc gì cần, xin cứ nói với chúng con.”

Đỗ Tiểu Oánh khoác tay Tô Tình, nửa trách móc nửa cười:

“Được rồi được rồi, chuyện đó để sau, mọi người ngồi xuống vừa ăn vừa nói, nếu không đứng thế này thì không biết nói đến bao giờ.”

“Đúng đúng đúng, chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện.”

Nhìn mấy chị em nhà họ Tống nay đã lớn lên duyên dáng, Tô Tình không nhịn được thổn thức:

“Thời gian trôi nhanh thật, trong ấn tượng của tôi vẫn còn hình ảnh Đại Nha, Nhị Nha, Tam Nha hồi nhỏ.”

“Chứ còn gì, trẻ con chớp mắt đã lớn, chúng ta cũng già đi rồi.” Đỗ Tiểu Oánh cười cảm khái.

“Trong mắt tôi chị chẳng thay đổi gì cả, vẫn xinh đẹp như ngày trước.”

Đỗ Tiểu Oánh khẽ lắc đầu: “Già rồi, không chịu cũng không được.”

Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện về những thay đổi lớn ở thủ đô trong một năm qua, chẳng kiềm được mà nhớ lại chuyện cũ, trong lòng cảm khái vô cùng, vành mắt ai nấy đều ươn ướt.

“Thôi, chuyện cũ thì cứ để nó qua đi.”

“Tiểu Oánh, Quốc Lương, nhất định lần này hai người phải ở lại thủ đô lâu lâu một chút, đến khi đó chúng tôi sẽ đưa hai người đi dạo một vòng, thưởng thức đặc sản nơi đây.” Tô Tình cười nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn –

Đỗ Tiểu Oánh gật đầu: “Dù mọi người không nói thì chúng tôi cũng định mặt dày ở lại lâu thêm ít ngày. Cả nhà chúng tôi những ngày này phải nhờ mọi người chiếu cố nhiều rồi.”

Nghe vậy, mọi người đều cười, liên tục phụ họa.

Ông Tần cười hề hề, còn trực tiếp quyết định: “Cứ ở nhà tôi đi, tôi thích đông vui nhộn nhịp.”

Sau bữa cơm, cả đoàn lái xe về khu tập thể Đại học Thủ Đô.

Hà Hồng thì quan tâm hỏi han xem Ngũ Nha năm qua có làm việc gì không, Tô Tình lại xem mấy món thêu thùa gần đây của Đại Nha.

Ông Tần khoanh tay sau lưng, cúi đầu ngắm tranh của Tứ Nha, thỉnh thoảng gật gù đầy hài lòng.

Nhị Nha thì lôi Tiểu Diệc ra sân, hào hứng múa quyền so găng, còn kéo cả cha Tống Quốc Lương làm trọng tài.

Đỗ Tiểu Oánh nhìn Tam Nha ôm sách không rời, chỉ có thể bất lực lắc đầu:

“Đứa nhỏ này thật là…”

“Mẹ, buổi chiều rảnh, con muốn ra hiệu sách đi dạo một chút.”

“Vậy để mẹ đi với con. Con một mình ở nơi xa lạ, nhỡ lạc đường thì sao.” Đỗ Tiểu Oánh đương nhiên không yên tâm.

Tam Nha nghĩ nghĩ, đang định nói mình có thể hỏi người ta đường là được, thì nghe ông Tần lên tiếng:

“Không cần gấp, thư viện Đại học Thủ Đô đủ loại sách, ngày mai ông dẫn Tam Nha tới mượn là được.”

Đôi mắt Tam Nha sáng bừng lên: “Con cảm ơn ông Tần!”

Đỗ Tiểu Oánh chỉ có thể cười bất lực.

Mấy ngày sau đó, cả nhà được Tô Tình dẫn đi khắp thủ đô, vừa dạo chơi vừa thưởng thức đủ loại mỹ thực, vô cùng vui vẻ.

Thoáng cái đã đến ngày nhập học của Đại học Thủ Đô, vô số học sinh mang hành lý đổ về nơi này.